Chương 947
Túc Bảo lại nói: “Bị người khác đâm dao có đau không chị? Lúc ấy chị có khóc không ạ?”
Cố Thịnh Tuyết: “….”
Túc Bảo: “Chị Tiểu Tuyết bắt quỷ được bao lâu rồi? Có lần nào bị quỷ hù cho khóc nhè không?”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Sao Túc Bảo thích hỏi xem cô bé có khóc không thể nhỉ?
Câm nín!
Hai mắt Túc Bảo bỗng sáng lên, bé hỏi: “Chị Tiểu Tuyết nằm thế này thì khi muốn đi ị phải làm thế nào ạ?”
Vấn đề này Túc Bảo thực sự tò mò, hai mắt bé lập lánh mong chờ, thậm chí bé còn muốn lấy bó hoa ra để nhìn thử mông Cố Thịnh Tuyết….
Xem thử mông chị Tiểu Tuyết có dính cái gì bẩn không.
Cố Thịnh Tuyết chịu hết nổi: “Câm miệng!”
Túc Bảo lập tức bụm miêng, gật đầu nói: “Được, em nhất định sẽ không nói với người khác!”
Cố Thịnh Tuyết muốn hộc máu.
Cô bé có bị sao đâu, lời của Túc Bảo như thế cô bé ị ra quần ấy, thật muốn chém Túc Bảo!
Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, nửa dựa nửa ngồi trên sofa, môi anh không khỏi cong lên.
Mỗi lần gặp Cố Thịnh Tuyết, cô bé con nhà anh lại hơi khác lạ.
Thú vị đấy.
Mộc chiến thần hứng thú nhìn hai cô bé cãi nhau.
Cố Thịnh Tuyết: “Còn không câm miệng thì chị sẽ nhổ răng cửa của em đó!”
Túc Bảo: “Chị nhổ không nổi đâu, răng cửa của em chắc khỏe lắm!”
Cố Thịnh Tuyết: “Chị… chị nhổ cái răng khác của em!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436818/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.