Chương trước
Chương sau
Chương 931

Mọi người mồm năm miệng mười tranh cãi với nhau, cố gắng đấu tranh cho sở thích của mình, bọn họ cho rằng việc mình làm là đang tích cực đấu tranh cho quyền lợi bình thường của mình, dựa vào đâu mà không cho bọn họ làm chứ?

Cánh sát lạnh lùng quát một tiếng: “Im hết đi!”

Những người đang ồn ào lập tức im lặng.

Đội trưởng cau mày nói: “Ai là người tổ chức hoạt động lần này? Là ai đã xét duyệt? Hoạt động kiểu này có thể tổ chức ở đây ư?”

Nghe thấy thế mọi người lại bắt đầu ồn ào, tại sao họ không thể tổ chức ở đây chứ. Nhiều năm trôi qua, nơi đây cũng đã trở thành quảng trường cho người dân, nếu như người ta đã đồng ý cho tổ chức rồi thì chắc chắn là có thể thôi.

Bọn họ nói một tràng, hết đưa ra ví dụ thì lại đọc thuộc lòng những điều luật mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết, anh cảnh sát bị chọc giận tới bật cười.

Không hiểu pháp luật nhưng miệng cứ bô bô về pháp luật. Người dân có quyền làm cái này cái kia, bọn tôi cũng có tự do làm cái đó cái này.

Cảnh sát cảm thấy mình giống như đang đối mặt với những đứa trẻ hoàn toàn không hiểu đạo lý, dù không có cách nào nhưng vẫn phải cố giải thích rõ ràng cho họ hiểu.

Thái độ sau đó của họ chính là: Tôi không nghe, tại sao tôi không được làm?

Cuối cùng cảnh sát thẳng tay bắt vài người đi, những người hét to nhất cố gắng bỏ chạy đi nhưng kết quả vẫn không chạy được.

Không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng, có người lôi điện thoại ra quay chụp, miệng thì hô hào: “Mọi người nhìn này, cảnh sát đánh người rồi! Đứa trẻ hư đốn này đã đập vỡ mô hình figure một nghìn vạn của người ta! Bọn họ không tới bắt kẻ phá hoại mà lại đi bắt người dân vô tội!”

Mộc Quy Phàm cau mày, anh cảm thấy rất khó chịu, hiệu suất làm việc kiểu gì thế này?

Anh dùng chân nâng những mảnh sứ rơi trên đất rồi ném lên không trung, khiến tất cả những người đang giơ điện thoại di động cho rằng mình có lý, thích nói lung tung và những người đang chạy trốn đều phải ngậm miệng.

Cùng lúc đó, một phát súng cảnh cáo vang lên.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, bấy giờ họ mới im lặng hoàn toàn.

Mộc Quy Phàm cầm điện thoại di động, sắc mặt anh lạnh tới đáng sợ, anh gửi một tin nhắn: [Cho người điều tra đi, người đứng sau hoạt động lần này là ai! Bắt.]

Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng của Túc Bảo đột nhiên vang lên: “Không phải không cho mọi người mặc quần áo yêu thích của mình, chỉ là đừng mặc trước mặt cụ Thành Hoàng là được.”

“Các anh các chị, mọi người có biết không? Cái này không phải là triển lãm gì đâu, nó là một nghi thức.”

Bé chỉ vào đàn tế: “Ba cái này là bàn thờ nè, những con búp bê bị đập vỡ đều có chứa tro cốt của con người, là tế phẩm cho nghi thức này.”

“Có vài người xấu muốn phá hư hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ làm những chuyện này trước mặt cụ Thành Hoàng rõ ràng là đang sỉ nhục cụ Thành Hoàng! Tại sao mọi người lại không phát hiện ra chút nào vậy?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Cái gì với cái gì vậy…

Một cô gái yếu ớt giải thích: “Đây không phải cúng tế gì hết, mọi người hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cảnh từng xuất hiện trong phim mà thôi…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.