Chương trước
Chương sau
Chương 870

Con quỷ hồ đồ ở trên đầu ông cụ thoải mái duỗi người, đồng thời ngâm nga mấy câu ca, càng ngâm nga càng thấy vui.

Ác quỷ rất khó để tìm được một ký chủ.

Thế mà nó lại may mắn gặp được cả một ổ.

Một đám hồ đồ với nhau, cả nhà từ trên xuống dưới đều hồ đồ, cuộc sống của nó thoải mái sung sướng đến chưa từng có!

Quỷ hồ đồ hóa thành một bóng ma rất dài, chân vòng chắc ở trên đầu ông cụ, thân thể kéo dài vô hạn ra ngoài, dự định bám lên ký chủ tiếp theo của mình —— Vương Gia Gia.

Sau khi ông cụ chết nó muốn bám được lên người Vương Gia Gia luôn, vì vậy trước đó đã quấn không ít âm khí lên người cô ấy rồi.

Không ngờ lúc này vừa mới chạm vào, chợt nghe thấy tiếng “xì xèo”!

Quỷ hồ đồ giật mình thu tay về, cười lạnh nhìn tấm bùa vàng đang cháy!

“Xem ra ta đã bị tên đạo sĩ nào theo dõi rồi hả? Ha ha ha! Chút đạo hạnh này mà lại muốn bắt ta ư?”

Không sợ chút nào!

Quỷ hồ đồ khinh thường vò nát tấm bùa vàng đã bị cháy thành tro, thổi một hơi.

Vương Gia Gia nói chuyện với Vương Nghị Quang nhưng không thống nhất được, cô ấy tức giận cầm lấy túi xách rời đi — nơi này là nhà của ba mẹ cô ấy, mấy ngày qua cô ấy đều ở đây vất vả lo toan cho mộ địa của ông cụ.

Sau khi ông cụ xuất viện, cô ấy cũng thường tới đây nấu cơm xào rau cho ông cụ, Vương Nghị Quang không có tiền mua thức ăn, toàn ăn của ba mẹ, cô ấy sợ bà cụ tiếc tiền không nỡ mua thức ăn ngon, khiến ông cụ không được ăn uống tốt.

Trong thoáng chốc cô ấy chợt nhớ tới đứa con gái bé bỏng mới ba tuổi của mình, cô ấy đã bỏ qua con bé đã lâu…

Lúc con gái không được nghỉ hè, buổi sáng cô ấy sẽ đưa con gái đi nhà trẻ, ban ngày đi làm, trưa và tối sẽ chạy về nhà ba mẹ nấu cơm cho bọn họ.

Sau khi con bé được nghỉ hè rồi thì không thể chú ý nhiều như vậy nữa, vì thế cô ấy đã đưa con bé về quê cho ở với ông bà nội.

Cô ấy đã trả giá nhiều như vậy, nhưng người trong nhà lại càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Vương Gia Gia nghĩ đến những chuyện này, nước mắt cứ rơi không ngừng.

Nhà của ba mẹ cách nhà của mình khoảng mấy tiểu khu, khoảng một cây số, Vương Gia Gia phiền lòng không muốn bắt xe, rầu rĩ một mình đi trên đường.

Vốn dĩ đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng xe, nhưng đi tới đi lui, Vương Gia Gia đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không chỉ không có ai đi trên đường mà ngay cả một chiếc xe cũng không có.

Bên ngoài tiểu khu của ba mẹ cô ấy chính là đường Tây Ngạn, tiểu khu này nằm bên bờ sông Ung Giang và đường Tây Ngạn, không có trường học cũng chẳng có khu thương mại, cho nên buổi tối quả thật có rất ít người.

Nhưng đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ trên đường Tây Ngạn chính là một cây cầu lớn bắc qua sông, ngày thường đến tối vẫn sẽ có xe đi qua đi lại trên cầu, không đến mức không có nổi một chiếc xe giống như hiện tại…

Vương Gia Gia bất chợt nhớ ra hôm nay là quỷ tiết, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Lúc này một cơn gió thổi qua, cô ấy theo bản năng vuốt tóc, kết quả phát hiện bụi đất dính đầy cả tay!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.