Chương trước
Chương sau
Chương 831

Hôm nay Tô Nhất Trần mặc áo phông ngắn và áo sơ mi khoác ngoài, anh cởi áo ra đắp cho Túc Bảo.

Tô Nhạc Phi lo lắng hỏi: “Ngủ như vậy có sao không? Ban đêm có sương đấy!”

Tô Tử Lâm lặng lẽ đổ hết quà vặt trong giỏ tre ra rồi đặt giỏ tre lên đầu Túc Bảo.

Giỏ tre là loại dẹt, vì phải đựng rất nhiều đồ ăn vặt nên Tô Lạc đã chọn chiếc lớn nhất.

Gọi là cái thúng tre thì đúng hơn!!

Thúng tre giống như một chiếc ô che khuất đầu Túc Bảo.

“Như này là ổn rồi!” Tô Tử Lâm nói.

Mọi người “…”

Tô Tử Lâm: “Có gì không ổn à?”

Tô Cẩm Ngọc liếc nhìn Túc Bảo bị thúng tre che đầu, khóe miệng khẽ giật.

“Anh hai, ít ra cũng phải lấy cái gì thích hợp để che hơn chứ!”

Tô Tử Lâm: “Ơ…”

Tô Nhạc Phi đưa luôn chiếc dép lê tới: “Cầm cái này đi em!”

Mấy anh em lập tức trợn mắt: “Đi sang một bên!”

Tô Cẩm Ngọc cười đến độ cơ mặt cứng đờ, nói: “Anh năm, anh còn nghĩ thêm được cách gì vô tình hại trẻ con nữa không? Cái dép của anh mà rớt trúng mặt Túc Bảo thì phải làm sao? Phải ngửi mùi chân thối của anh hả?”

Tô Nhạc Phi gượng gạo đáp: “Chân anh có hôi đâu…”

Tô Nhất Trần duỗi một chân ra, để Túc Bảo dựa vào người anh rồi đặt thúng tre lên chân anh.

“Tạm thời như này đi! Lát nữa chúng ta về phòng thì anh ôm con bé xuống lầu!”

Tô Cẩm Ngọc gật đầu, hít một hơi rồi thở dài: “Ôi, rượu vẫn thơm quá!”

Túc Bảo ngủ không ngoan lắm, chiếc thúng tre bị bé đẩy qua một bên, Tô Nhất Trần bèn bế bé lên.

Một lát sau, Tô Ý Thâm duỗi tay đón Túc Bảo từ lòng Tô Nhất Trần.

Lát sau, lại đến Tô Tử Lâm đưa tay đón Túc Bảo vào lòng.

Mấy người cậu thay phiên nhau bế Túc Bảo một cách cẩn thận, không ai nỡ đi xuống lầu. Đến khi uống hết vò rượu, mọi người vẫn còn muốn ngồi lại trên mái nhà.

Họ nỡ lòng nào tạm biệt Tô Cẩm Ngọc nhanh như vậy?

Chỉ hận đêm không đủ dài, chỉ mong mặt trăng có thể treo trên bầu trời lâu hơn một chút…

Cuối cùng, sau khi uống xong rượu và ăn hết quà vặt, mấy anh em vẫn nằm thành hàng trên mái nhà, cùng nhau trò chuyện.

Dù đêm mai có ngàn vì tinh tú trên bầu trời cũng không bằng ánh sao thưa thớt đêm nay, ngày sau họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tô Cẩm Ngọc nữa….

Trong góc tối của cầu thang, một bóng người cao gầy đang đứng tựa người.

Mộc Quy Phàm lặng lẽ đứng nhìn.

Hai mắt cô gái kia đang cong như vầng trăng khuyết, mặt mày rạng rỡ khi kể về thời thơ ấu của cô.

Rõ ràng là một gương mặt dịu dàng và nữ tính, nhưng trong mắt cô lại luôn hiện lên vẻ tinh nghịch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.