Chương 816
Cô bé thờ ơ đáp: “Em tên là Cố Thịnh Tuyết, không phải Cố Tiểu Bát!”
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách thoáng hiện sự rét lạnh: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cố Thất Thất “…”
Cô ấy nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trước khi bước vào phòng, Cố Thịnh Tuyết còn quay đầu lại, nói “Em không thích bị người khác quấy rầy, chị đừng gõ cửa nhé.”
Cố Thất Thất “…”
Tê liệt rồi!
Cô ấy đã nói với ba mẹ từ trước, 40- 50 tuổi rồi còn sinh con thứ hai gì nữa, nhìn đi, chẳng ai quản nổi!
Những đứa trẻ khác ít ra cũng khóc một hai tiếng khi bị va đụng chỗ nào đó.
Cố Thịnh Tuyết lại chưa bao giờ khóc. Lúc mới chào đời, cô bé chỉ bình tĩnh nhìn vào mặt một y tá, một tuổi đã dám lăn ra khỏi nôi, ngã đau cũng không khóc mà tự bò dậy.
Cố Thất Thất lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy Cố Thịnh Tuyết khóc!
“Ôi, chỉ biết làm người ta lo lắng thôi! Không thể đáng yêu như Túc Bảo à…. Một đứa nhóc mà suốt ngày lạnh mặt ra!”
**
Tô Lạc vừa về đến trang viên nhà họ Tô.
Không ai để ý đến một cặp dấu chân trên nắp cốp xe…
Túc Bảo đã ngủ. Tô Lạc nhẹ nhàng đi vào phòng Túc Bảo, đặt bó hoa gấu lên bàn cạnh giường ngủ.
Nhìn cô bé đang ngủ say, anh không khỏi đưa tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của bé.
“Chúc ngủ ngon, bé dễ thương.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436688/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.