Chương 813
Đi ngang qua góc cầu thang, thấy cụ rùa đang nằm sấp hóng gió, Tiểu Ngũ gõ một phát lên đầu cụ rùa theo thói quen.
Cụ rùa bình tĩnh rụt cổ lại, Tiểu Ngũ cũng bỏ chạy mà không thèm dây dưa gì!
Lúc này Tô Tử Tích mới đứng dậy, chau mày hỏi: “Phải bắt hẳn 100 quỷ hồn! Nhiều thế nhỉ!”
Ăn cơm xong, Túc Bảo nhoài người lên bàn vẽ tranh, bỗng thấy sư phụ và mẹ bay từ bên ngoài về, bé vội buông bút chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đã ở đâu thế?”
Tô Cẩm Ngọc buồn bã sờ đầu Túc Bảo, nói: “Đi đăng ký.”
Cô phải đi đầu thai sau ngày 14 tháng 7.
Đây là lần cuối cùng được gặp Túc Bảo và người nhà họ Tô, cũng may là trước khi đầu thai còn có thể lên trần gian gặp mọi người như này.
Ý cười vơi bớt trên gương mặt nhỏ của Túc Bảo, cô bé im lặng ôm lấy mẹ mình.
Bàn tay nhỏ của bé khẽ vỗ lưng Tô Cẩm Ngọc, bé nói nhỏ: “Không sao đâu mẹ, Túc Bảo sẽ luôn ở bên mẹ, không sao đâu, mẹ đừng sợ!”
Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót.
Cô hiểu, Túc Bảo là tiểu diêm vương, có lẽ 100-200 năm sau, cô bé sẽ ngồi ở điện diêm vương, thờ ơ nhìn sinh tử.
Hoặc có lẽ, Túc Bảo nhìn thấy được cô đi đầu thai ở đâu, cô trở thành ai và trải qua bao nhiêu vòng luân hồi.
Nhưng cô sẽ không còn nhớ mình từng có một cô con gái đáng yêu tên Túc Bảo.
Tô Cẩm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436685/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.