Chương trước
Chương sau
Chương 806

Chu Vũ nhìn Tô Lạc, ánh mắt hiện rõ sự cầu cứu: “Thầy Tô….”

Tô Lạc vẫn chưa hoàn hồn từ lúc nhìn thấy quỷ thật, nghe Chu Vũ gọi, anh chỉ liếc một cái rồi thờ ơ nói: “Tôi tin Thất Thất!”

Chu Vũ lập tức bật khóc.

Ngoài mặt cô ta làm bộ đáng thương, trong lòng lại oán hận đến độ ruột gan xoắn lại. Không ngờ Tô Lạc lại tin tưởng Thất Thất khi không hề có bằng chứng!

Đạo diễn căng cả đầu, nói: “Đừng khóc, trường quay và cả khu vực hậu trường đều có rất nhiều máy quay, kiểm tra một chút là được!”

Hình như Chu Vũ không sợ kiểm tra máy quay, chỉ hoàn toàn im lặng.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Khu vực trong trường quay không ai quay được điều gì bất thường. Khu vực nghỉ ngơi của các diễn viên, fan của Chu Vũ đã quay lại hình ảnh của cô ta, nhưng cô ta luôn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy quay, nói: “Người này là cô thật hả?”

Hình ảnh mà fans của Chu Vũ quay lại khá mờ ảo, Chu Vũ đang quay lưng về phía ống kính, tay cầm ô, lẻ loi ngồi trong một góc cách xa đám đông.

Ngoài bộ quần áo giống hệt cô ta đang mặc bây giờ thì không thể chắc chắn điều gì khác.

Chu Vũ cắn môi, nói nhỏ: “Chị Thất Thất, em biết chị luôn không ưa em, nhưng chứng cứ sờ sờ ra đó….Sao chị vẫn không tin vậy?”

Cố Thất Thất không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ khi cô cầm ô đứng trong góc vào một ngày nhiều mây mà thôi.”

Cố Thất Thất biết rõ, lần này cô ấy khó lòng lật lại chuyện này. Nếu Chu Vũ dám giở trò thì chắc chắn cô ta đã chuẩn bị đâu ra đấy, đến ‘chứng cứ vắng mặt tại hiện trường’ cô ta cũng quay lại rồi.

Điều may mắn duy nhất là cô ấy vẫn lành lặn nguyên vẹn, nhưng cô ấy đã ghi sổ món thù này.

Xưa nay, cô ấy không phải người nhịn được cái nào hay cái ấy.

Thấy Chu Vũ vẫn khóc lóc vô cùng đáng thương, Cố Thất Thất không muốn tiếp tục chơi trò trà xanh với cô ta nữa, cô ấy vừa toan lên tiếng thì…

Giọng nói của Túc Bảo vang lên: “Mọi người đang tìm kiếm người phóng hỏa ạ? Túc Bảo biết đó!”

Mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Túc Bảo đang nắm tay một diễn viên.

Diễn viên này mặc bộ đồ màu xám, tóc bù xù, che gần hết khuôn mặt.

Hai tay ‘cô ấy’ buông thõng, ‘cô ấy’ đứng im lìm một chỗ, mọi người chỉ cảm thấy có gì đó sai sai.

Túc Bảo nói: “Dì này nói đã trông thấy cái dì bị mắc dép lê trong cổ họng phóng hỏa!”

Chu Vũ chau mày, con nhóc này lôi người phụ nữ kia từ xó xỉnh nào ra không biết, vừa mở miệng đã vu oan cho cô ta??

Hồi nãy cô ta không hề gặp người phụ nữ đứng cạnh Túc Bảo, sao người đó có thể trông thấy cô ta?

Chu Vũ cảm thấy vô cùng bất bình, Túc Bảo là một đứa trẻ thì biết cái gì? Thế mà Túc Bảo lại lôi một người phụ nữ tới nhận mặt cô ta rồi đổ cho cô ta phóng hỏa, chắc chắn người lớn đứng sau dạy Túc Bảo làm vậy rồi.

Là bà cụ Tô ư?

Hay là Tô Lạc?

Lẽ nào hai người đó đã chấm Cố Thất Thất làm dâu rồi?

Chu Vũ vừa ghen tỵ vừa thấy bất bình!

Cô ta mở miệng, vờ buồn bã nói: “Bỏ đi….Thầy Tô muốn giúp chị Thất Thất đúng không? Cũng đúng, tôi có là cái gì đâu…Mọi người nói là tôi thì cứ coi như tôi làm đi, tôi còn có thể làm gì khác đâu…”

Cô ta nói giọng ai oán, trưng ra bản mặt ngậm đắng nuốt cay, ấm ức không chịu được!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.