Chương trước
Chương sau
Chương 390

Cô giáo Hoa chìa cái kẹp tóc hình con thỏ nhỏ mà mình đang nắm chặt trong tay ra, nói: “Dương Dương ra tay cũng không nhẹ.”

Chỉ thấy trên cái kẹp tóc hình con thỏ nhỏ có quấn một nhúm tóc, có thể tưởng tượng ra được lúc ấy cậu nhóc đã giật mạnh nó xuống như thế nào.

Sắc mặt Mộc Quy Phàm trầm xuống.

Hai ông bà cụ nhà họ Tô và Tô Nhất Trần cũng tỏa ra khí lạnh khắp người.

Hiệu trưởng bó tay toàn tập, ám chỉ nói: “Cô giáo Hoa…”

Cô giáo Hoa thu kẹp tóc lại, gương mặt không có biểu cảm gì cả: “Lúc đang ăn sáng, Túc Bảo ăn nhiều một chút, Dương Dương đã giễu cợt Túc Bảo, nói rằng trông bé giống như bà bầu, ăn nhiều ị nhiều, ăn gì cũng ăn sạch sành sanh.”

Bà lão: “…”

Cô giáo Hoa lại nói: “Túc Bảo là bạn nhỏ mới chuyển đến, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học, lúc tự giới thiệu Dương Dương lại bảo bé tên là khoai lang tím, một củ khoai lang lớn.”

Bà lão: “…”

Nói là bà bầu, khoai lang lớn thì đã làm sao, trẻ con vẫn thường ngây thơ đáng yêu như vậy, nghĩ gì nói đó.

Ngược lại là Túc Bảo, mới đi học ngày đầu tiên mà quan hệ với bạn bè đã không tốt vậy rồi.

Sao cháu trai của bà ta lại không nói người khác mà chỉ nói bé chứ?

Sao cháu trai của bà ta không đánh nhau với người khác mà chỉ đánh nhau với bé hả?

Vậy chắc chắn là đối phương cũng có một chút vấn đề!

Nghe thấy mấy lời cô giáo Hoa nói, bà cụ Tô tức muốn chết.

Điều đáng giận hơn nữa là phụ huynh của đối phương lại tỏ ra thờ ơ không quan tâm!

Mộc Quy Phàm giao Túc Bảo cho bà cụ Tô, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, muốn giải quyết như thế nào?”

Bà nội của Dương Dương bị dọa đến sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường: “Gì mà giải quyết như thế nào? Anh không nghe thấy cô giáo đã nói gì à? Là con của nhà mấy người đánh người trước!”

“Thật nực cười, đánh người mà có lý hả?”

Bà nội Dương Dương hầm hừ, không hề cảm thấy hành động của cháu trai nhà mình có vấn đề gì.

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Ai khơi mào trước thì ở thế đuối lý hơn, là con cháu nhà bà giật tóc con gái tôi trước, nên con gái của tôi mới đánh người.”

Bà lão không kiên nhẫn: “Đã nói rồi, giật một chút tóc cũng đâu phải chuyện gì to tát, anh nhìn xem làm gì có đứa con trai nào lại không giật tóc của con gái chứ?”

“Thằng bé không giật của người khác mà chỉ giật tóc của con nhà mấy người, trái lại thì mấy người nên tỉnh lại đi thì đúng hơn, đeo cái kẹp tóc rêu rao như vậy cho con mình để làm gì chứ hả? Tôi còn chưa nhắc đến chuyện mấy người đã khiến cháu tôi không thể tập trung học hành đâu đấy nhá!”

Nói xong bà ta còn hừ một tiếng, ân cần hỏi han Dương Dương, hỏi nhóc ta có bị thương hay không, có đau hay không, còn la hét kêu gào muốn đi bệnh viện kiểm tra, yêu cầu bồi thường toàn bộ tiền thuốc men!

Bà cụ Tô tức giận đến run hết mình mẩy.

Đây là thể loại người gì vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.