Chương trước
Chương sau
Chương 305

Nhà họ Tô đúng là lòng dạ hẹp hòi, trước kia bà ta cũng từng nghe nói, con nhóc kia muốn đến trường chơi, Tô Nhất Trần đã thật sự để bé đi lên lớp cùng.

Sau đó không biết tại sao một giáo viên lại đắc tội với bé, giáo viên đó đã bị đuổi việc, còn bị ghi vào chứng chỉ giảng dạy nữa.

“Sớm muộn gì cũng chiều hư cả người cho mà xem.” Bà cụ Mộc cười khẩy một tiếng: “Tính tình kiêu căng như thế, nhà họ Mộc chúng ta tuyệt đối không thể nhận nó được.”

Thằng cháu trai thứ tư của bà ta có hơi lăng nhăng, cũng từng tới Nam Thành chơi, nhưng cho dù Túc Bảo có thật sự là con gái của nó thì bà ta cũng không muốn nhận đứa cháu như thế.

Muốn nhận thì cũng phải đợi khi nào cháu trai của bà ta kết hôn, sau khi sinh con trai con gái xong thì Túc Bảo gì đó mới có tư cách bước chân vào nhà họ.

“Cậu lui xuống đi! Bố trí lại sân, chia làm mấy khu…”

“Nhớ kỹ, đến lúc đó các quan chức thì dẫn vào trong nhà, thương nhân, người có tiếng ở trong sân được rồi, còn về nhà họ Tô, cứ để cho bọn họ ở chỗ xa nhất.”

Hiện giờ bà cụ Mộc rất vênh váo, bà ta có cảm giác mình như một dòng tộc lớn, cháu trai của bà ta còn là chiến thần Long Quốc, đã không có dòng tộc nào có thể so với nhà họ Mộc của bà ta nữa rồi.

Thế nên ngay cả nhà họ Tô bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến.



Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc.

Tô Nhất Trần dẫn theo Túc Bảo ra ngoài.

Túc Bảo mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, làn váy bung xoè, giống như một đóa hoa nhỏ đáng yêu.

Vừa mới xuống xe, họ đã trông thấy Ôn Như Vân và Tư Diệc Nhiên đang đứng đợi ở cửa.

Tô Nhất Trần gật đầu hỏi: “Ngài Tư vẫn chưa đến sao?”

Ôn Như Vân nói: “Anh ấy có việc gấp nên không ở trong nước.”

Nói xong cô lại nhìn về phía Túc Bảo rồi cười nói: “Nhà họ Mộc này, mệnh còn cao hơn cả trời, mắt mọc ở trên trán, thế nên tôi đã nói sẽ đợi mọi người.”

Nhà họ Tư có xuất thân từ quân đội chính thống, cả thủ đô không ai là không biết họ là người nhà họ Mộc xem trọng.

Tô Nhất Trần lịch sự từ chối: “Thật ra không cần.”

Ôn Như Vân xua tay: “Anh thì không sao nhưng Túc Bảo lại không giống, cô bé là một tiểu thư yểu điệu đúng chứ?”

Cô quý mến sờ lên bím tóc của Túc Bảo.

Túc Bảo lắc đầu: “Không phải đâu dì ơi, con không yểu điệu đâu ạ!”

Bé có thể tay không bẻ lan can, còn có thể vung búa nữa.

Chỉ cần cho bé một cái điểm tựa, bé cảm giác mình còn có thể bẩy được cả Trái Đất lên luôn đó.

Ôn Như Vân nhìn Túc Bảo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của bé hiện rõ vẻ nghiêm túc, trông không giống như đang đùa.

“Ha ha, đợi cũng đợi rồi, chúng ta cùng nhau vào đi.”

Tô Nhất Trần gật đầu, nắm tay Túc Bảo đi vào bên trong.

Tư Diệc Nhiên không nói một lời.

Đã lâu không gặp rồi, cục bột nhỏ này vẫn còn nhớ cậu chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.