Chương trước
Chương sau
Chương 194

“Đúng rồi cậu ơi, hôm nay cậu nhớ đưa Túc Bảo đi dạo phố đó!”

Hôm qua ăn no rồi nặng mí mắt ngủ quên ở buổi lễ cắt băng khánh thành nên quên béng chuyện đi dạo phố. Cô bé phải mua kim bạc để chữa bệnh cho bà ngoại nữa.

Tô Nhất Trần dịu dọng nói: “Được, trưa nay cậu tới đón con.”

Nói rồi anh ấy giao Túc Bảo cho Tô Tử Du và Tô Tử Chiến.

Cậu giống như một chiến sĩ nhỏ tuổi, không hề giống những bạn nhỏ đang lộn xộn kia, sống lưng thẳng tắp, trên gương mặt non nớt còn phảng phất sự vững vàng và kiên nghị.

Túc Bảo vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tư Diệc Nhiên, lập tức nở nụ cười.

“Chào anh trai nhỏ!”

Tư Diệc Nhiên: “..”

Sao được?

Hôm nay cậu không mang theo kẹo.

Tư Diệc Nhiên mím môi, gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc.

Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh trai nhỏ, anh không vui à?”

Tư Diệc Nhiên quay đầu lại: “Đâu có.”

Túc Bảo không hỏi thêm nữa mà ngồi vào chỗ ngồi, học theo dáng vẻ của Tư Diệc Nhiên, hai tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối một cách ngay ngắn.

Xe buýt vững vàng lăn bánh trên đường đến trường.

Trường tiểu học tư thục Quốc Tế Ngũ Tượng là trường tiểu học tư thục tốt nhất Kinh Đô.

Những học sinh có thể vào ngôi trường này đều là con nhà giàu, kém nhất cũng là kiểu như con nhà họ Lam.

Tuyết Nhi xuống xe riêng của nhà mình, vội vàng khoát tay: “Mẹ, tạm biệt.”

Vì căng thẳng mà sống lưng cô bé kéo căng, chỉ sợ bạn học cùng lớp trông thấy mình ngồi xe riêng,

Tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng không giống những trường tiểu học khác, con cái của những gia đình thực sự giàu có đều đến trường bằng xe buýt.

Bên ngoài chiếc xe buýt trường màu vàng rực rỡ thực sự được trang bị lớp bọc thép dày, tài xế là người từng tham gia chiến tranh đặc biệt nhưng đã ra khỏi quân đội và được tuyển dụng tại trường học, giáo viên đi kèm cùng để đưa đón học sinh ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, đảm bảo 100% sự an toàn của trẻ nhỏ.

Chi phí mỗi tháng đi xe buýt trường cao tới 100.000 nhân dân tệ một học sinh, điều đó có nghĩa là trẻ em ở trường tiểu học quốc tế Quốc Tế Ngũ Tượng phải trả hơn một triệu nhân dân tệ mỗi năm chỉ để đi xe buýt của trường.

Nhà Tuyết Nhi không nỡ chi ra khoản tiền lớn như vậy.

Cho nên, Tuyết Nhi luôn được mẹ đưa tới trường, điều này khiến cô bé cảm thấy rất mất mặt.

“Chú ý an toàn!”

Nhìn thấy xe buýt của trường từ xa chạy tới, Tuyết Nhi vội vàng nói: “Con biết rồi mẹ, mẹ mau về đi!”

Cô bé sợ bị nhìn thấy, người khác sẽ cười nhạo cô bé là một đứa trẻ không đủ tiền đi xe buýt của trường…

Mẹ Tuyết Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lập tức lái xe rời đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.