Chương 179
Tô Lạc nhướng mày, hờ hững từ chối: “Thôi khỏi.”
Cô nhóc mà ăn nữa thì có mà nổ bụng.
Tô Lạc bế Túc Bảo lên, nhận lấy khăn ướt từ Khúc Hưởng rồi thản nhiên lau miệng cho Túc Bảo.
“Con mèo này, đã ăn vụng thì phải biết cách xóa sạch dấu vết đi, rõ chưa?” Anh ta như cười như không, khẽ búng mũi Túc Bảo.
Túc Bảo che mũi lại ngay, phụng phịu: “Con biết rồi ạ.”
Thấy Tô Lạc cưng chiều Túc Bảo như thế, Chu Vũ tỏ ra mình cũng thích con nít ngay.
“Ha ha! Túc Bảo dễ thương quá! Moa~ cho chị ôm cái nào!”
Chu Vũ vươn tay đến, nở nụ cười ngọt xớt.
Túc Bảo nhíu hàng lông mày bé tí lại, nghiêm mặt hỏi: “Dì ơi, họng dì có đờm đúng không ạ?”
Người xung quanh ngạc nhiên, thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Túc Bảo nom nghiêm nghị đến là rõ thì khẽ bật cười.
Sắc mặt của Chu Vũ hơi sượng trân, song cô ta vẫn gượng cười: “Chao ôi, Túc Bảo biết đùa quá!”
Túc Bảo gật gù, ra chiều hiểu ý: “Thế tức là mắc dép đúng không ạ?”
Chu Vũ: “…”
Tư Diệc Nhiên đứng kế bên thờ ơ lên tiếng: “Cái này gọi là làm màu.”
Tô Lạc nhếch mép liếc nhìn Tư Diệc Nhiên, tiếp lời: “Con hiểu rồi chứ, hửm?’
Chất giọng của anh ta nghe như lưu manh, hư hỏng bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.
Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Dạ dạ! Con hiểu rồi ạ!”
Khuôn mặt Chu Vũ lúc xanh lúc đỏ, nơi đáy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436052/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.