Chương 150
Biểu cảm lạnh lùng ngạo mạn trên mặt Vân đại sư lập tức đông cứng, ông ta quay sang nhìn với vẻ không thể tin được…
Chỉ thấy Tư Diệc Nhiên chống người suy yếu ngồi dậy!
Túc Bảo vui vẻ nói: “Anh trai nhỏ, anh sống lại rồi!”
Ôi chao, bé thật sự đã cứu được anh trai nhỏ về rồi nè.
Đột nhiên Túc Bảo cảm thấy sư phụ thật là lợi hại, thì ra mấy thứ sư phụ dạy cho bé, cũng không hoàn toàn chỉ dùng để bắt mấy thứ đồ kia lại!
Ôn Như Vân đã ngây dại từ lâu rồi, toàn thân cô run rẩy, gắt gao mở to hai mắt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác của mình…
“Diệc Nhiên… Diệc Nhiên!” Ôn Như Vân run rẩy chạm vào mặt của Tư Diệc Nhiên.
Tư Diệc Nhiên nghiêng đầu, hình như cậu nhóc không thích người khác đụng vào, ngay cả mẹ ruột cũng không được.
Vẻ mặt cậu lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu, không hề thua kém ba của cậu chút nào.
Tư Diệc Nhiên mím môi, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Túc Bảo.
“Em là ai?” Cậu hỏi.
Túc Bảo cười híp mắt: “Em tên là Túc Bảo.”
Tư Diệc Nhiên lặng lẽ nhớ kỹ tên của bé, Túc Bảo.
Ôn Như Vân nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, cảm ơn con, cảm ơn con…”
Bà cụ Tư tỉnh lại từ trong kinh ngạc, run rẩy bò về phía Tư Diệc Nhiên: “Cháu trai của bà, cháu trai ngoan của bà! Cháu tỉnh rồi! Không hổ là cháu trai của bà, phúc lớn mạng lớn…”
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436023/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.