Chương 128
Kỷ Trường cong môi, nhóc con, ta còn không trị được con chắc?
“Mệnh, tức là mệnh học, bát tự, tinh tú, đoán mệnh. Bốc, tức là Lục Hào, kỳ môn, giải mộng.”
Túc Bảo giơ tay: “Đoán mệnh giải mộng ạ? Túc Bảo biết nha, cái này cũng bị bắt___ Quản lý thành phố bắt.”
Cũng chính lần ra ngoài với ba của Túc Bảo khi trước, một chú bị mù nói muốn đoán mệnh cho cô bé. Kết quả, chú quản lý thành phố đến, chú mù chạy nhanh như gió!
Gương mặt nhỏ của cô bé hiện vẻ rối rắm: “Sư phụ, có thể học thứ mà không bị ai bắt không?”
Kỷ Trường: “…”
Rốt cuộc Lâm Phong đưa cô bé đi tới chỗ nào vậy? Toàn mấy nơi vớ vẩn.
“Túc Bảo, rốt cuộc con với người cha được cho không kia đi tới nơi nào thế hả? ”
Túc Bảo nghiêng đầu: “Con không rõ, ba nói phải đi mua thuốc lá, dặn con đứng tại chỗ chờ ba.”
“Túc Bảo đợi mãi, đợi mãi mà ba không quay lại, trời tối mới có chú cảnh sát đưa con về nhà.”
Kỷ Trường: “….”
Nét thờ ơ trên gương mặt hắn bỗng chốc vơi đi.
Hiểu rồi, đâu phải Lâm Phong muốn đưa cô bé ra ngoài chơi, rõ là muốn bỏ rơi Túc Bảo mà.
Kỷ Trường cười lạnh, nghẹn họng hỏi: “Con ở đấy chờ thật hả?”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ.”
Cô bé đứng yên trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung.
Nhưng cuối cùng ba vẫn quên mất cô bé.
Nói tới đây, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436001/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.