Chương 119
Tuyết Nhi gật đầu: “Có thể ạ!”
Nói xong, cô bé chạy đi tìm Hân Hân.
Hân Hân đang ngồi cách Túc Bảo không xa, cầm cành cây đánh lộn với Tiểu Ngũ.
Tuyết Nhi chạy tới thì thầm mấy câu, Hân Hân tò mò quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy mẹ đứng ở rừng cây vẫy tay với mình.
Hân Hân vứt cành cây, chạy tới.
Vệ Uyển nhìn Hân Hân đang chạy tới, hốc mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô ta lại tới nhà họ Tô, muốn xin Bà cụ Tô cho cô ta gặp Hân Hân, chẳng ngờ cả nhà họ Tô đều đi dã ngoại.
Vệ Uyển nhớ lại, khi Túc Bảo chưa tới, nhà họ Tô lúc nào cũng vắng người, giờ cả gia đình đoàn tụ đã đành, còn cùng nhau đi cắm trại nữa chứ.
Nếu khi trước họ cũng như này thì cô ta và Tô Tử Lâm có ngày một lạnh nhạt với nhau rồi lâm vào bước đường hôm nay không?
Tình cảm nhất định cũng sẽ như keo như sơn.
“Mẹ ơi!” Giọng Hân Hân khiến Vệ Uyển định thần lại.
Cô ta cuống quýt duỗi tay ra: “bảo bối!”
Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.
Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?
“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.
Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3435992/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.