Chương 117
Bên kia, Tô Doanh Nhĩ và Tô Tử Lâm đang kéo lều đóng cọc, sau khi cắm cọc xuống đất một đoạn thì khó có thể đè xuống nữa.
Tô Nhạc Phi hỏi: “Búa của anh đâu?”
Tô Tử Lâm cạn lời: “Cắm trại dã ngoại còn mang theo một thùng búa, anh là người đầu tiên đấy.”
Chỉ thấy Túc Bảo cầm theo thùng dụng cụ, hò dô hò dô chạy tới: “Tới rồi tới rồi, búa ở đây!”
Thùng dụng cụ của Tô Nhạc Phi rất lớn, gần như đã cao bằng một nửa Túc Bảo.
Bé con liều mạng giơ thùng dụng cụ lên cao, không cho nó chạm đất.
Nhìn có vẻ rất trầy trật, nhưng lại chạy rất nhanh.
Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đưa cậu năm, cậu năm tự lấy.”
Túc Bảo xua tay: “Không cần, để Túc Bảo!”
Cô bé mở thùng dụng cụ ra, nhìn một loạt búa hai mắt sáng lên.
Tô Nhạc Phi ngồi xuống, hưng phấn nói: “Sao, có phải búa của cậu năm đều rất lợi hại không!”
Túc Bảo gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm! Gà rán* lợi hại!”
*Túc Bảo nói ngọng: chuizi (cây búa) thành chaozi (gà rán)
Tô Nhạc Phi càng vui vẻ: “Vậy Túc Bảo có thích không?”
Túc Bảo lại gật đầu: “Ừm ừm! Thích gà rán lắm ạ!”
Tô Ý Thâm cách đó không xa giật giật khóe miệng, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ đáng yêu của mình bị nuôi lệch rồi!
Một đứa bé gái lại đi thích búa.
Tô Tử Lâm thẳng chân cho Tô Nhạc Phi một cú.
Túc Bảo cầm một cái búa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3435990/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.