Chương trước
Chương sau
Chương 105

Tô lão phu nhân đang muốn nói đem đồ đạc của Vệ Uyển ném ra ngoài, lại nghe bên ngoài trang viên truyền đến tiếng Hân Hân khóc rống: “Con không cần, con không cần!”

Cũng không biết ai lại chọc giận nó, chưa vào cửa đã khóc.

Rất nhanh Tô lão phu nhân liền thấy Tô Tử chạy vào, trong miệng thì thầm: “Phiền chết đi được, phiền quá đi thôi.”

Lúc nhìn thấy Tô lão phu nhân nhanh chóng gọi một tiếng bà nội, sau đó chạy về phòng thình thịch đóng cửa lại.

Tô lão phu nhân bảo dì Ngô đẩy xe lăn ra bên ngoài.

Lúc này Vệ Uyển đang dỗ Hân Hân.

Hóa ra trên đường đón Hân Hân trở về, Vệ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bất an, sợ Tô lão phu nhân thật sự tức giận đuổi cô ta ra ngoài.

Vì thế ở trên xe liền nói với Hân Hân, bảo con gái sau khi trở về thì giúp bà nội đấm lưng, còn muốn Hân Hân đem đồ chơi của mình đưa cho Túc Bảo.

Bởi vì Vệ Uyển biết, bảo Hân Hân làm vậy thì cô bé nhất định sẽ không làm theo.

Chỉ có Hân Hân khóc nháo, Tô lão phu nhân mới không rảnh bận tâm đến cô.

Hân Hân quả nhiên không muốn làm theo, khóc càng lúc càng lớn…

Vì thế Vệ Uyển lại dỗ dành: “Được rồi được rồi đừng khóc, Hân Hân đừng khóc nữa được không?”

Không ngờ Hân Hân lại khóc dữ dội hơn.

Đúng lúc này nhìn thấy Tô lão phu nhân đi ra.

Tô lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hân Hân một cái, có lẽ do bà còn tức giận chuyện lúc nãy, hoặc cũng có thể là Hân Hân luôn quấy khóc khiến bà cảm thấy phiền.

Tô lão phu nhân xoa xoa thái dương lạnh giọng quát: “Muốn khóc thì đứng ở đó khóc! Dì Ngô, lấy cái chậu cho nó! Để nó dùng sức khóc! Khóc không đầy cái chậu thì không được dừng lại!”

Hân Hân sợ tới run lên, vội vàng nín ngay.

Nhưng lại nghe Vệ Uyển ở bên cạnh nói: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ làm Hân Hân sợ đấy!”

Vệ Uyển vừa nói, còn vừa kéo cô Hân Hân ra phía sau lưng mình.

Vì thế Hàm Hàm lại oa lên một tiếng, tiếng khóc chói tai, vừa khóc vừa thét vừa chậm chân ăn vạ.

Tô lão phu nhân mặt lạnh vô tình, hôm nay cho dù người trên toàn thế giới chỉ trích bà can thiệp vào chuyện nhà của con trai con dâu, việc này bà cũng sẽ quản.

Dì Ngô, ném đồ của nó ra ngoài!

Dì Ngô vội vàng lôi hết đồ đạc của Vệ Uyển ra, ném ra ngoài cửa trang viên.

Vệ Uyển sợ ngây người.

Nói xong đem cô ta đẩy ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa sắt lại.

Đây là bảo tiêu mà Tô Nhất Trần để lại trang viên, sau khi Tô lão phu nhân trở về thì chỉ nghe lời của Tô lão phu nhân.

Còn những tên bảo vệ trước đây để Lâm Phong Mục Thấm Tâm vào trang viên thì đã bị sa thải.

Vệ Uyển sắp tức hộc máu rồi!

Tim cô đau, phổi đau, tức giận đến chỗ nào cũng đau!

Chết tiệt, có phải vừa rồi lúc cô ta không ở nhà, Túc Bảo lại nói gì với Tô lão phu nhân không?!

Trong trang viên, Hân Hân đã sớm bị dọa đến ngừng khóc, ợ một cái, nhỏ giọng nức nở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.