Chương 102
Một bên, Túc Bảo đang hết sức chuyên chú ăn táo.
Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn.
Túc Bảo cũng cắn một miếng táo.
Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!”
Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: “Cám ơn bà ngoại!”
Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ.
“Cho mày ăn cái mông thúi nè!”
Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: “Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!”
Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách……
Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh.
Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.
Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?”
Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái.
Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta.
Cô ta liền nổi điên.
Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: “Mợ hai……”
Vệ Uyển nhíu mày: “Đừng gọi tao là mợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3435975/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.