Chương trước
Chương sau
Chương 2

Sau khi mẹ mất, ba đi tìm một người dì khác, chẳng bao lâu trong bụng dì cũng có một đứa con…

Người dì này thật hai mặt, khi có người khác thì đối xử rất tốt với bé, nhưng khi không có ai thì lại hung ác như một con quỷ.

“Mẹ…” Tiểu Túc Bảo nghĩ thầm,nắm chặt lấy tai thỏ con rồi ngất đi.

Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng sầm lại.

Lâm Phong vẻ mặt tức giận, túm lấy Tiểu Túc Bảo đang bất tỉnh kéo xuống cầu thang, ném vào nền tuyết bên ngoài!

Tiểu Túc Bảo rùng mình vì lạnh, khó khăn mở mắt ra …

“Ba … con đói …” Bé nói theo bản năng.

Lâm Phong cười lạnh nói: “Mày giết chết em trai trong bụng của Thấm Tâm, còn có mặt mũi nói đói!”

Toàn thân Túc Bảo đã cứng đờ, khuôn mặt không toát ra biểu cảm gì, nói không nên lời.

Lâm Phong càng thấy bé như vậy thì càng tức giận, làm sai nhưng lại ngoan cố như vậy là đang diễn cho ai xem?

Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa độc ác!

“Mày bây giờ có thể giết em trai của mày, lớn lên còn thành ra cái dạng gì? Hôm nay không dạy cho mày một bài học, tao không phải ba mày!”

Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh, chộp lấy một cây chổi trong góc, bước lên, bẻ gãy đầu chổi, cầm lấy cán chổi dài.

Cây gậy dày bằng hai ngón tay cái người lớn đập vào người Tiểu Túc Bảo, cô bé hét lên trong đau đớn!

“Mày đã biết sai chưa? !” Lâm Phong con mắt trợn trừng lên.

“Không phải con, thật sự không phải con!” Tiểu Túc Bảo cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ngoan cố.

Lâm Phong nghe vậy càng them tức giận: “Không phải là mày, chẳng lẽ là dì của mày tự mình ngã sao? Cô ấy đã mang thai sáu tháng, tự mình làm ngã thì có ích lợi gì!”

Anh ta không khỏi nhớ tới hình ảnh Mục Thấm Tâm chảy máu đầm đìa nằm trong bệnh viện, bác sĩ đã giúp cô ta vượt qua cơn nguy kịch, nhưng khi ấy cô ta vẫn nói với anh ta đừng trách Túc Bảo, nói Túc Bảo còn nhỏ không có mẹ rất đáng thương, sợ sau khi em trai sinh ra sẽ không còn được yêu thương cho nên mới không cố ý đẩy cô ta xuống.

Lâm Phong càng nghĩ càng tức giận, anh ta vừa đánh vừa mắng: “Còn nguy biện! Còn ngụy biện!”

Một lời nói ra là một lần cây gậy rơi trên người Túc Bảo.

Anh ta đánh mạnh đến mức ngay cả điện thoại của mình rơi ra từ lúc nào cũng không biết, anh ta đánh cho đến khi Túc Bảo nằm im trong tuyết không còn cử động được mới dừng tay.

“Mày cứ quỳ ở đây đi! Khi nào Thấm Tâm xuất viện, thì mày mới được đứng lên!”

Lâm Phong kéo cà vạt, buông gậy rời đi.

Gần đây anh ta đã đủ phiền rồi, công ty gặp vấn đề lớn, anh ta đã cầu xin người ta giúp đỡ nửa tháng rồi cũng không thấy bóng dáng ai. Hôm nay, Thấm Tâm lại ngã cầu thang, đứa con trai sáu tháng tuổi của cô bị sảy thai chết yểu, hạt giống duy nhất mà nhà họ Lâm hy vọng đã không còn nữa.

Liên tiếp hai chuyện xảy ra khiến anh ta sứt đầu mẻ trán, anh ta sao có thể không bực cho được. Tất cả những gì anh ta có thể làm là trút tất cả lên người của Tiểu Túc Bảo.

Con thỏ của Tiểu Túc Bảo đã bị đập nát từ lâu, bé vùng vẫy để đứng dậy, nhưng lại ngã phịch xuống tuyết….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.