Chương trước
Chương sau
Đám người Ngô Lương nhặt dụng cụ bắt mèo lên, cười khẩy rồi bao vây Cái Chuông.

Bạch San San thực sự khó chịu, đầu bắt đầu choáng váng, cô ta liền ngồi sang một bên xem kịch hay.

"Ông chủ, nhanh lên... Tôi thật sự hơi chóng mặt." Bạch San San nói.

Người trợ lý nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi có thừa kinh nghiệm bắt mèo, tất cả đều dùng dụng cụ, không con nào trốn thoát được đâu!"

Dụng cụ của họ bao gồm lưới mèo, bẫy chuột và thậm chí cả dùi cui gây choáng.

Bắt được thì bắt, không bắt được thì làm choáng, dù sao cũng không cần lo lắng liệu dòng điện có làm tổn thương mèo hay không - Chỉ cần mèo có thể sống sót và hút máu là được.

Cái Chuông nhìn đám người tụ tập xung quanh nó bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

Là một con mèo biết ăn vạ... Không, bỏ cái từ ăn vạ này đi... Là một con mèo có chỉ số IQ rất cao, đám người này cho rằng dùng dụng cụ thì có thể bắt được nó sao?

Cái Chuông gặp nguy không chờn, nhưng Túc Bảo đứng trên lầu vẫn lo lắng.

Nhìn thấy bốn người vây quanh Cái Chuông, bé liền lôi hết ác quỷ trong hồ lô ra, vừa nhìn thấy quỷ xui xẻo, bé không buồn suy nghĩ mà ném nó ra ngoài.

Quỷ xui xẻo: "???"

Đợi đã, sao lần nào nó cũng là quỷ hồn phải làm việc?

Vốn dĩ, quỷ đào hoa và những quỷ hồn khác đang chơi trò người sói trong hồ lô linh hồn.

Quỷ xui xẻo đột nhiên bị bắt ra ngoài, sau giây lát sửng sốt, nó nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, Cái Chuông đang bị bốn tên côn đồ vây quanh, chúng cầm mùng mèo và dùi cui điện do chúng tự cải tiến.

"Đáng chết, bày trận như này là muốn giết Cái Chuông sao?"

“Nào, nhào lên đi quỷ xui xẻo, khiến đám người kia tự giật điện chính họ đi!”

Quỷ xui xẻo phấn khích vô cùng, trò này còn vui hơn trò người sói trong hồ lô!

"Nhìn ta này!"

Nó lập tức nhập thân vào người bắt mèo đang cầm một chiếc dùi cui điện dài.

Nhân viên phụ trách bắt mèo bật công tắc dùi cui điện, đâm nhanh và chính xác về phía mèo hoa.

Loại dùi cui điện này là do anh ta cải tiến, phía trước có một cái lưới, tất cả các lưới đều nhiễm điện.

Và dòng điện không yếu như lưới điện bắt cá, dư sức để đánh ngất một con mèo.

Không ngờ, chân anh ta bỗng nhiên bị trượt!

"Ối!"

Anh ta ngã xuống, chiếc dùi cui điện dài trong tay bị văng ra ngoài.

Người đứng gần nhất là Ngô Lương. Thấy dùi cui điện bay về phía mình, đôi đồng tử của anh ta co lại, nhưng anh ta hoàn toàn không tránh kịp...

Chỉ nghe Ngô Lương rít lên một tiếng, sau đó hét lên thảm thiết.

Ngô Lương ngã xuống đất co giật, suýt ngất xỉu vì điện giật.

Nhân viên phụ trách bắt mèo hoảng sợ, nhanh chóng tiến tới đỡ Ngô Lương: "Ông chủ, anh không sao chứ."

Người trợ lý cầm dùi cui điện ngắn cũng lao tới, không ngờ Cái Chuông đột nhiên nhảy lên, anh ta lập tức ngã xuống, dùi cui điện đâm thẳng vào người Ngô Lương.



Xẹt xẹt.

"Á--"

Bạch San San sửng sốt, đầu cô ta hơi choáng nên hồ nghi cảnh tượng trước mắt có phải ảo giác hay không, nếu không thì tại sao ông chủ, trợ lý và cao thủ bắt mèo có thể điện giật lẫn nhau như vậy?

Nửa phút sau, cả ba người đều ngã xuống đất, co giật không nói được lời nào.

Cái Chuông giẫm lên cỏ dại, từng bước một tới gần, lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người đàn ông!

Ngô Lương đột nhiên run lên, không biết vì sao, con mèo này khiến anh ta có dự cảm chẳng lành, dường như sắp xảy ra chuyện xấu…

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cái Chuông lao vào bọn họ, cào mặt và cơ thể bọn họ cho đến khi toàn thân họ chảy máu, sau đó nó bỏ chạy.

Ngô Lương và hai người kia đều bị bầm tím, vết thương sâu nhất thậm chí còn bị xé toạc, bọn họ tức muốn chết, không rõ con mèo ban nãy lên cơn dại hay bị chập dây thần kinh gì!

Nó có thù với họ hả?

"Ông chủ, anh không sao chứ..." Trợ lý đỡ Ngô Lương dậy, ba người đàn ông nhăn mặt đau đớn.

Nhân viên phụ trách bắt mèo đau đớn bò dậy, nhìn thấy người Ngô Lương đầy máu, anh ta nhanh chóng nói: "Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé? Mẹ kiếp, con mèo này nhất định là mèo điên, chúng ta nhanh chóng đi tiêm vắc xin phòng dại thôi.”

Lúc này mũi Bạch San San chảy ra một dòng máu, cô ta vô thức lau đi, hoảng sợ nói: "Ông chủ, đưa tôi đến bệnh viện trước. Tôi... chóng mặt quá..."

Nói xong cô ta ngã rầm xuống đất.

Mọi người nhốn nháo hỗn loạn.

Ngô Lương đau muốn chết, lẽ ra không có thời gian quan tâm tới Bạch San San. Nhưng bây giờ cô ta đã hôn mê, mũi chảy máu, Ngô Lương nhìn mà giật thót.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, Bạch San San là nhân viên của anh ta, nếu cô ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đền đến táng gia bại sản mất thôi!

"Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Đám người hoảng sợ bỏ chạy.

Thấy vậy, Mộc Quy Phàm quay cổ và nói: "Chà, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi. Tạm biệt."

Túc Bảo lập tức hét lớn: "Nhấn đúp 666 nha các anh em!"

Cư dân mạng trong phòng livestream đang xem rất hởi lòng hởi dạ.

Còn gì thỏa mãn hơn khi chứng kiến kẻ xấu tự chuốc họa vào người?

Ai ngờ cư dân mạng chưa kịp tặng quà gì thì Mộc Quy Phàm đã tắt luôn buổi livestream.

Túc Bảo nói: "Ba, cứ vậy mà thả đám người kia đi ạ?"

Mặc dù những kẻ ác này bị thương rất thảm, nhưng cũng tại họ tự chuốc khổ vào người thôi.

Túc Bảo chỉ nghĩ nếu không bắt đám người đó lại thì sau này họ vẫn sẽ làm điều xấu.

Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, thầm thở dài.

"Bảo bối ngoan, đôi khi không phải người xấu nào cũng nhận được hình phạt thích đáng."

Đó là lý do tại sao trên thế giới này lại có một nơi gọi là địa ngục…



Việc ngược đãi chó mèo rất khó phán tội từ góc độ pháp lý và chỉ có thể bị lên án từ góc độ đạo đức.

Anh có thể phá phòng làm việc của Ngô Lương, thậm chí còn có thể cho họ một bài học nhớ đời, để họ luôn có bóng tối tâm lý mỗi khi nhìn thấy chó mèo.

Nhưng trên Internet, Ngô Lương không phải là studio duy nhất!

Anh có thể giết được một Ngô Lương, nhưng có thể giết được hàng ngàn Ngô Lương không?

Mộc Quy Phàm tin rằng mình chưa có bản lĩnh đó, anh không thể ỷ vào thân phận của mình để vượt trên cả pháp luật.

"Đi nào!"

Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo rời đi.

Túc Bảo cau mày, nét mặt nghiêm nghị.

Không, vấn đề này còn lâu mới kết thúc.

Nếu luật của thế giới con người không có hiệu lực, thì... luật của thế giới âm có thể, nhỉ?

Túc Bảo đảo tròng mắt, không biết đang nghĩ gì...

Trong bệnh viện.

Ngô Lương đã khử trùng và băng bó xong.

Bạch San San vào phòng cấp cứu...

Bác sĩ đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch ra, nghiêm túc nói: “Người nhà Bạch San San là ai?”

Ngô Lương vội vàng nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy, có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị đánh vào sau đầu và thái dương, đây là hai vị trí rất quan trọng, ngoài ra do bệnh nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời… Các anh phải chuẩn bị tinh thần!”

"Có lẽ sẽ không cứu được người, cũng có thể là liệt nửa người..."

Ngô Lương thấy lòng lạnh buốt.

Ban đầu khi Bạch San San lập tài khoản trên mạng, anh ta còn nghĩ cô ta sẽ là gà đẻ trứng vàng!

Nếu cô ta bị liệt nửa người thì anh ta sẽ phải đền đến táng gia bại sản, hơn nữa cứ liệt như vậy thì tiền đền bù sẽ không bao giờ chấm dứt!

Tốt nhất là, cô ta nên chết đi...

Trợ lý đứng bên cạnh sửng sốt: "Chỉ là va chạm thôi. Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy??"

Một cơn gió lạnh thổi qua, không biết vì sao, trợ lý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, trợ lý cảm giác như có người đang theo dõi mình, anh ta quay phắt đầu lại.

Ở cầu thang phía sau, có một đôi mắt...

Da đầu trợ lý tê dại vì sợ hãi, anh ta nhảy dựng lên và hét to.

Ngô Lương quay đầu nhìn trợ lý, cau mày nói: "Anh sao thế hả!"

Trợ lý nhìn chằm chằm cầu thang, run rẩy nói: "Không, không có gì..."

Có phải vừa rồi anh ta bị ảo giác không…?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.