Chương trước
Chương sau
Túc Bảo nhìn nửa viên kẹo trước mặt, bé không biết nên làm thế nào.

Cô bé thích kẹo, kẹo rất ngọt.

Nhưng bé không thích kẹo đã “vào miệng rồi”.

Nhưng mà, nhưng mà… chị đã rửa sạch, nếu không nhận thì có phải chị Hân Hân sẽ rất buồn không?

Mộc Quy Phàm nhíu mày nhìn đứa nhỏ, nhìn xem cô bé sẽ làm gì.

Chỉ thấy Túc Bảo đưa tay nhận kẹo…

Bé suy nghĩ một chút, sau đó nhân lúc Hân Hân không chú ý mà nhét lại vào miệng cô nhóc.

“Chị Hân Hân, chị ăn đi chị ăn đi!” Cô bé nói: “Đây là kẹo em cho chị nha, ba nói đồ đã đưa cho người khác rồi không thể lấy về được, như vậy là không lịch sự.”

Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười.

Lần nào cũng lấy anh ra làm bia đỡ đạn nha…

Trong mắt bé cưng nhà mình, anh lợi hại đến mức nào?

Ánh mắt sâu như bầu trời sao của Mộc chiến thần đột nhiên lấp lánh ánh sáng.

Hân Hân vẫn còn muốn đưa kẹo cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm đúng lúc bế Túc Bảo lên tầng, vừa bế bé lên vừa nói: “Chuyện quỷ giả dối ba đã giúp con thu thập chứng cứ rồi.”

Đúng lúc này Tô Tử Chiến đi đến, cậu đứng trên tầng lạnh lùng nói: “Tô Hạnh Hân! Em làm xong bài chưa?”

Hân Hân nuốt nước bọt cái ực, nhanh chóng cắn nát viên kẹo, vẻ mặt cầu xin bước lên tầng.

Trong phòng Túc Bảo.

Túc Bảo tiếp tục lấy điện thoại của bà ngoại ra lướt video.

Buổi sáng bà cụ Tô còn nói để bé chơi một lúc rồi sẽ tịch thu lại, không ngờ điện thoại đã ở trong tay Túc Bảo nửa ngày.

“Những video này đều là cứu hộ chó mèo sao?” Tô Tử Du thính tai, cậu nghe thấy quỷ giả dối lập tức lại hỏi:

“Có liên quan đến quỷ sao?”

Túc Bảo nói hết những chuyện trong hai ngày hôm nay cho cậu ngh.

Tô Tử Du xem những video này thêm mấy lần nữa, cậu luôn cảm thấy cái nào cũng bất thường.

“Anh thấy những người này đều không phải người tốt!” Cậu nói.

Mộc Quy Phàm nói: “Mặc dù có người xấu nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm để nhận xét tất cả được.”

Lúc này Túc Bảo đã lướt đến một video mới.

“Hả? Là cái dì Bạch cho vay đi kìa.”

Tô Tử Du: “Bạch cho vay gì cơ…”

Mộc Quy Phàm buồn cười chỉnh sửa: “Là Bạch San San.”

Video này là video Bạch San San “cứu” chó săn ngày hôm qua.



Trong video, Bạch San San vô cùng lo lắng, không ngừng xin giúp đỡ.

Nó thật đáng thương! Ngài có thể giúp tôi một chút không… Giúp tôi đưa nó đến bệnh viện với!

Ai có thể giúp tôi một chút không, nó nặng quá tôi ôm không nổi…

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chú chó toàn thân bẩn thỉu đang sùi bọt mép.

Người xung quanh ghét bỏ và cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cầu xin.

Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược càng làm nổi bật lên sự lương thiện của cô gái kia.

Tô Tử Du nhìn dáng vẻ hoảng sợ khóc lóc của cô ta, nếu không biết từ trước thì cậu cũng nghĩ cô gái này đang thật sự lo lắng.

Lúc này, một tiếng cẩn thận vang lên…

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, Mộc Quy Phàm xuất hiện trong màn hình hai giây. Cũng vì hai giây này mà video này lập tức hot, lượt chia sẻ qua trăm vạn, trong bình luận đều là tiếng kêu a a a a a long trời lở đất.

Túc Bảo ồ lên một tiếng, bé chỉ vào video: “Ba, hình như có gì đó sai sai!”

Cô bé và chị Tiểu Bát đã nói từ trước, ban nãy ba có nói chuyện, nhưng bé và chị Tiểu Bát lại không thấy ai.

Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Cô ta chỉnh sửa.”

Đúng là video đã được chỉnh sửa qua, Mộc Quy Phàm chỉ xuất hiện với câu nói “cẩn thận” kia, phía sau không còn gì.

Hình ảnh tiếp theo không được cố định, một bóng người mơ hồ bế một chú chó đến bệnh viện, bác sĩ nói không cứu được nữa.

Sau đó Bạch San San khóc lóc cả đường, cô ta tìm một cái cây, tự mình đào hố, đặt chú chó đã cứng đơ người xuống hố.

Phía sau cô ta từ đầu đến cuối đều có một người đàn ông không nói lời nào, chỉ quay đến eo.

Người kia vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc quần tương tự Mộc Quy Phàm, đi giày da vô cùng quy củ… Lúc nào người đó cũng một tay đút túi, nhìn như tổng giám đốc bá đạo.

Tô Tử Du ngẩn người: “Dượng, dượng ở cùng với Bạch cho vay sao? Lại còn cùng cô ta đi chôn chó nữa?”

Không đúng, sao lại không giống lời em gái kể vậy? Chú chó săn kia rõ ràng là thú cưng được cứu chữa trong bệnh viện, sao lại chết rồi.

Túc Bảo nói: “Anh nhỏ, đây không phải ba nha! Chân ba đẹp hơn, eo của ba cũng đẹp hơn, chú trong video này quá gầy, áo somi lỏng lẻo, quần tây cũng rộng…”

Không hề giống ba của bé, ba của bé mặc đồ rất đẹp trai, chân vừa dài vừa mạnh mẽ, ai cũng không bắt chước được.

Tô Tử Du bừng tỉnh: “Bảo sao anh thấy là lạ… Hóa ra đây không phải dượng! Nhưng Bạch cho vay này rõ ràng đang cố ý lừa gạt người khác!”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Không sai.”

Cọ độ hot mà cọ đến tận đầu anh?

Túc Bảo tức giận hừ một tiếng: “Dì Bạch cho vay thật đáng ghét.”

“Túc Bảo, đi, ba dẫn con đi bắt người.” Mộc Quy Phàm lắng nghe tiếng động rồi nhỏ giọng: “Chờ ăn cơm trưa xong rồi đi, đừng nói với bà ngoại là con đi bắt người, nói… đi mua kẹo.”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm sáng lên.

Lúc nào cũng nói ra ngoài đi chơi sẽ bị bà cụ nghi ngờ.

Nhưng nếu nói đi mua kẹo, mặc dù bà cụ cằn nhằn nhưng sẽ không sao, nhất là khi bà ấy cũng biết vừa rồi Túc Bảo cho các anh chị kẹo.

Lí do này một sơ hở cũng không có.



Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé nhỏ giọng nói: “Vâng vâng!”

Tô Tử Du nói: “Nhưng lúc này đi đâu tìm bà đây…”

Đúng lúc này.

Bạch San San đang ở cạnh ông chủ Ngô Lương quay chụp video “cứu trợ” mèo hoang.

Video hôm qua được hơn một trăm ngàn chia sẻ, điều này cô ta hoàn toàn không ngờ được!

Hóa ra những lời nói khó nghe của Mộc Quy Phàm khiến cô ta rất khó chịu, nhưng sau khi trở về lặp đi lặp lại, nhìn khuôn mặt như tiên của Mộc Quy Phàm, dáng người cao ráo mạnh mẽ kia… Cô ta cảm thấy những lời kia của Mộc Quy Phàm không quá đáng chút nào.

Đẹp trai như vậy, mắng cô ta hai câu thì sao?

Bạch San San tua đi tua lại đoạn video có Mộc Quy Phàm mà ngây người, cuối cùng không cam tâm chỉnh sửa đoạn Mộc Quy Phàm nói “cẩn thận” vào.

Thế này giống như Mộc Quy Phàm đang quan tâm cô ta vậy.

Thỏa mãn tất cả mơ mộng của cô ta…

Ngô Lương nhìn ra cơ hội, hắn ta lập tức tìm một diễn viên 1m9 về diễn với Bạch San San.

Diễn viên này không cần nói gì, quay từ eo xuống, giả vờ làm người đàn ông rất đẹp trai trong video là được rồi.

“San San, cái video của cô bây giờ rất hot, càng ngày càng hot!” Ngô Lương kìm nén sự kích động nói: “Đúng lúc hôm nay có cứu hộ mèo hoang, cô phát sóng trực tiếp!”

“Còn nữa, tôi đọc dưới phần bình luận, video của cô có thể hot là vì có người đàn ông kia xuất hiện!” Ngô Lương nhớ mình cũng đã từng gặp Mộc Quy Phàm, người này không dễ chọc, nhưng có lẽ người như vậy sẽ không lướt video…

“Cho nên cô nhất định phải giữ lấy độ hot của anh ta, biết không?” Ngô Lương nói.

Video bây giờ nổi đều nhờ trai xinh gái đẹp, người đàn ông này quá xuất sắc, ngu hay gì mà không cọ, dù sao người ta cũng sẽ không biết.

Bạch San San cũng đang có ý này, cô ta nói: “Được!”

Bạch San San mở phát sóng trực tiếp, cười ngọt ngào nói: “Video hôm qua đã được chia sẻ hơn một trăm ngàn, tôi nằm mơ cũng không ngờ đến chuyện đột nhiên hot như vậy! Từ trước đến nay tôi thấy chó mèo hoang có thể cứu được sẽ cứu… Thật quá kinh ngạc! Cảm ơn mọi người!”

Cô ta nói xong lời dạo đầu, người xem trực tiếp cũng nhanh chóng lên hai vạn người.

Phải biết bình thường lúc Bạch San San phát trực tiếp cũng chỉ có hai ba mươi người!

Cô ta kích động đến mức run cả tay.

Cô ta vừa nhìn bình luận trong phát sóng trực tiếp vừa trả lời: “A, mọi người hỏi anh trai ngày hôm qua sao? Ha ha, các người thật biết đùa, sao mà toàn hỏi anh ấy vậy.”

Từ trên xuống dưới phần bình luận đều hỏi thăm Mộc Quy Phàm.

Đương nhiên Bạch San San biết video ngày hôm qua của mình có thể hot đều là vì Mộc Quy Phàm!

Hết cách rồi, người đàn ông kia đẹp trai đến mức nghịch thiên…

Đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua người có độ hot như Mộc Quy Phàm, sao cô ta có thể từ bỏ được? Không thể nào, bịa cũng phải bịa ra quan hệ cho bằng được.

Bạch San San ngọt ngào cười nói: “Hôm qua chúng tôi mới quen nhau, nhưng anh ấy là người rất tốt, anh ấy cùng tôi mang chú chó kia đến bệnh viện…”

Cô ta nói đến đây đột nhiên rất khó chịu, mắt đỏ lên: “Đáng tiếc không thể cứu được chú chó kia… Anh trai là người rất tốt, anh ấy cùng tôi đi chôn bé chó, tôi rất cảm ơn anh ấy…”

Khuôn mặt Bạch San San đỏ lên: “Sau khi tiễn tôi về nhà anh ấy lập tức rời đi, hình như anh ấy rất bận rộn, anh ấy để lại số điện thoại cho tôi, nói tôi gọi lúc nào cũng được, nhưng tôi nào dám gọi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.