Chương trước
Chương sau
Nhân viên kinh ngạc nhìn con vẹt.

Con chó khá ngu ngốc không đáng giá.

Nhưng con vẹt này khá thông minh, bộ lông mượt mà óng ả và đôi mắt sống động, điều có giá trị nhất là đầu óc lanh lợi của nó.

Một con vẹt có thể thực hiện những cuộc trò chuyện đơn giản có giá mấy vạn tệ.

Ngay cả khi hao tâm tổn trí huấn luyện đám vẹt, có thể vẹt vẫn không nói được!

Nhân viên bệnh viện vừa suy nghĩ chuyện con vẹt vừa đưa dây xích chó cho Túc Bảo.

Túc Bảo dắt con chó hoang ra ngoài, đi vài bước lại ngoái lại nhìn nó.

Con chó rất dè dặt, nếu có người đi ngang qua, nó sẽ lập tức né sang một bên để người khác đi trước, sau đó mới tiếp tục bước đi.

Túc Bảo cảm thấy đau lòng, dừng lại ôm lấy cổ nó nói: "Không sao đâu, từ nay về sau em không cần sợ hãi, đi theo ba chị là phải kiêu căng!"

Mộc Quy Phàm: "?"

Túc Bảo ôm con chó vào lòng thì thầm an ủi nó.

Trong thế giới người lớn, mọi thứ dường như đều có giá của nó.

Một căn nhà giá bao nhiêu một mét vuông, khu dân cư bình thường không đắt bằng khu trường học.

Xe đáng giá bao nhiêu, nếu bạn lái chiếc xe có giá một trăm ngàn tệ thì bạn không thể ngẩng cao đầu trước chủ nhân chiếc xe có giá hai trăm ngàn tệ.

Sính lễ cưới vợ giá bao nhiêu, cô dâu có đáng cái giá mà chú rể bỏ ra không, lấy chồng có nhà và xe không, gả cho người ta có lỗ hay không?

Ngay cả mạng sống cũng có một cái giá rất rõ ràng - chó thuần chủng có giá mấy vạn tệ, còn chó không thuần chủng chỉ có giá trăm tệ...

Ấy nhưng, trong mắt trẻ con, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy.

Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn Túc Bảo, trái tim như tan chảy.

Con chó lớn đã qua cơn nguy kịch sau khi điều trị và sẽ phải nằm viện một thời gian.

Mộc Quy Phàm điền thông tin xong liền đưa Túc Bảo và Cố Tiểu Bát về nhà.

Bà cụ Tô đang đợi trước nhà.

Kết quả, bà trông thấy Mộc Quy Phàm và hai đứa nhỏ tha về một con chó, Mộc Quy Phàm còn đang ôm một...túi đựng xác? ? ? ?

Bà cụ Tô như chết lặng, kinh hãi trợn mắt há hốc miệng!

"Mộc Quy Phàm...! Cậu lại dẫn Túc Bảo đi đâu thế??"

Sao lại quay về với một chiếc túi đựng xác...

Chẳng lẽ đưa Túc Bảo đi xem khám nghiệm tử thi hoặc xử lý một vụ án?

Hay là đi thực hiện nhiệm vụ rồi tiện tay mang luôn thi thể mục tiêu về nhà? ?

Đó là nơi trẻ em có thể đến sao?

Bà cụ Tô nhìn chằm chằm theo bước chân đang tới gần của Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát.



Túc Bảo vội vàng nói: "Bà ngoại, tụi con đi..."

Bà cụ Tô: "Con đừng nói gì cả!"

Mộc Quy Phàm ho khan một tiếng, nhấc túi đựng thi thể lên: “Đây là…”

Không ngờ bà cụ Tô lại phớt lờ anh, bảo anh giữ im lặng rồi nhìn Cố Tiểu Bát.

"Tiểu Tuyết, con nói cho bà biết!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Cô bé là người sẽ nói đỡ cho Túc Bảo ư?

Cố Tiểu Bát nói: "... Trong túi đựng thi thể có một con chó, nhặt được trên đường đó ạ."

Bà cụ Tô vỡ lẽ, sau đó nhìn con chó mà Túc Bảo đang ôm.

"Thì ra là vậy... nhưng chó đã chết lâu sao ăn được nữa. Vậy sao cậu lại mang nó về?"

Con chó hoang được Túc Bảo dắt đột nhiên trợn tròn mắt.

Túc Bảo nhanh chóng bịt mắt con chó lại, ngẫm nghĩ vậy không ổn nên bé lại bịt tai nó lại.

Tiểu Ngũ kêu rít một tiếng bay vào, hét lớn: "Thật tàn nhẫn!"

Cái Chuông ngồi xổm ở hành lang lầu hai, thò đầu ra ngoài cửa nhìn chằm chằm thành viên mới.

Nó vẫy đuôi, không biết nó đang muốn làm gì...

**

Bên kia, Bạch San San quay về phòng làm việc.

Người đàn ông bị ác quỷ bám thân đang xem đoạn video Bạch San San mới quay.

"Không tệ, rất có sức cảm hóa! Nhưng sao không có phần sau? Chẳng phải cô đi theo đám người kia đến bệnh viện hả?"

Bạch San San bỗng thấy chột dạ.

Cô ta bám theo Mộc Quy Phàm đến bệnh viện và chỉ lo ngắm anh.

Hoàn toàn quên béng việc quay cảnh theo dõi ở bệnh viện…

Lẽ ra cô ta phải quay cảnh con chó sắp chết và hóa đơn từ bác sĩ, sau đó là màn đấu tranh tâm lý cùng sự do dự của cô ta, cuối cùng cô ta sẽ dùng tiền ăn trong tháng để chữa trị cho con chó.

Dòng chữ được thêm vào cuối video sẽ là: Sau khi giải cứu được con chó này, tôi chẳng có một xu dính túi, tháng này tôi lại phải ăn mì gói rồi…nhưng tôi vẫn rất vui! Tôi hy vọng chú chó này khổ trước sướng sau, tương lai chú chó sẽ không gặp bất cứ tai họa nào nữa….

Nhưng, sự thật là cô ta chẳng quay thêm được gì.

Bạch San San cúi đầu nói: "Ông chủ, người đàn ông đó hung dữ lắm, tôi chỉ hỏi anh ấy một câu mà anh ấy dọa sẽ chặt tay tôi... nên tôi không dám quay phim chụp ảnh trong bệnh viện."

Dù có đánh chết cô ta cũng không chịu thừa nhận, cô ta mãi ngắm trai đẹp mà quên việc quay video…

Người đàn ông cau mày nói: "Không sao đâu. Cô và trợ lý ra ngoài và tìm một con chó tương tự như con này."



"Đừng nôn nóng sau khi nó chết. Hãy đợi cho đến khi nó cứng lại rồi quay cảnh cô đang khóc lóc và buồn bã vì bất lực, sau đó đào hố cho con chó đó một cách khó khăn..."

“Hãy nhớ quay cận cảnh con chó chết co cứng để kích thích cảm xúc của khán giả.”

Những khán giả chạnh lòng thương xót sẽ dễ dàng gửi quà và tiền cho chủ video.

Bạch San San gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa ông chủ, tôi lập tức ra ngoài tìm con chó khác."

Người đàn ông gật đầu: "Làm tốt lắm! Cô đã thu hút được rất nhiều người theo dõi trong tháng này. Nếu cứ duy trì đà này, chắc chắn tháng sau cô sẽ nhận được tiền thưởng!"

Bạch San San như được ăn một cái bánh lớn, vui vẻ đi ra ngoài.

Quỷ ngụy thiện nằm trên đầu người đàn ông không sao vùng vẫy bỏ chạy được, nó đã sớm tuyệt vọng, luôn miệng chửi bới: "Vẽ cái bánh lớn, ta xem ngươi vẽ cái bánh lớn!"

Nói xong nó tát người đàn ông một cái.

Người đàn ông không cảm nhận được có ai đánh mình, chỉ cảm thấy cổ áo lạnh buốt, không biết vì sao mà má anh ta hơi tê dại.

Anh ta xoa mặt, uống nước và hỏi: “Mèo thế nào rồi?”

Một nhân viên nói: “Đều không ổn nữa.”

Người đàn ông đích thân đến nhà kho để xem.

Có bảy tám cái lồng xếp chồng lên nhau trong một căn phòng nhỏ.

Mỗi lồng có hai hoặc ba con mèo, con nào cũng gầy gò.

Trong phòng có một người đang ngồi xổm, ấn giữ một con mèo để lấy máu.

Kết quả là con mèo quá yếu và gầy gò, không thể rút ra quá 50 ml máu.

Người đàn ông cau mày nói: “Cái thứ vô dụng, một trăm mililít cũng không rút ra được.”

Hóa ra ngoài việc quay video, studio của bọn người này còn nhặt về một số con mèo.

Chúng mang mèo về để bán máu mèo.

Trong bệnh viện thú cưng thường có thú cưng cần máu, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện không có đủ.

Lúc này, bệnh viện sẽ tìm mèo hiến máu, đăng lên diễn đàn, thương lượng giá cả, sau đó studio của họ sẽ lấy máu và gửi cho họ.

Trong studio có hơn mười hai mươi con mèo đang nằm hấp hối, trong mắt đám mèo này không có ánh sáng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.

Mèo chỉ được lấy máu nhiều nhất mỗi tháng một lần và mỗi lần không được lấy quá 200 ml.

Nhưng bọn người này hút máu mèo ít nhất ba bốn lần một tháng, và mỗi lần hút ít nhất ba đến bốn trăm mililít... Nói chung, hút cho đến khi không thể hút ra được.

Vì thiếu máu trầm trọng nên hầu hết mèo đều không thể đứng dậy được.

Nhưng không ai quan tâm đến đám mèo.

Chúng tồn tại chỉ để cứu sống những thú cưng bị thiếu máu và có chủ nhân yêu thương mà thôi.

Sau khi mèo hoang không thể rút thêm máu hoặc chết, nhân viên studio sẽ ném chúng ra ngoài như ném rác, không ai để ý đến chúng nữa.

Thậm chí không ai biết rằng trên thế giới này có một nơi tối tăm như vậy, nơi đây chính là địa ngục của mèo...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.