Chương trước
Chương sau
Mắt trắng dã?

Mộc Quy Phàm một tay bế Túc Bảo lên, dễ dàng bế bé lên rồi đi về phía phòng tạm giam.

"Nào, đi qua xem thử chú đầu trọc kia xong thì chúng ta đi ăn kem nhé."

Túc Bảo: "Dạ được…"

Trong căn phòng tạm giam, người đàn ông đầu trọc đang trợn trắng mắt, lăn vòng vòng trên đất như bị quỷ nhập.

Giống như có thứ gì đó đang kẹt trong cổ họng của gã.

Linh hồn đang trôi ra khỏi cơ thể, vật lộn với thứ gì đó.

Túc Bảo kêu lên: "Chú ấy đang làm gì vậy?"

Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết, đang diễn kịch à?”

Thuộc hạ: “Gã đã như vậy được nửa tiếng đồng hồ rồi, trông không giống như đang diễn chút nào.”

Một cấp dưới khác nói: "Cũng không chắc nữa. Nhìn rất thật nhưng làm sao chúng ta tin được.

Người đàn ông đầu trọc trên mặt đất sắp nôn ra máu.

Sao trong mắt bọn họ gã lại đang diễn kịch được, diễn bằng cả mạng sống hay gì!

Gã sắp… ực… chết…

Người đàn ông đầu trọc thực sự cho rằng mình sắp chết, bởi vì gã thực sự nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng trắng lơ lửng bên cạnh Túc Bảo!

Phải biết rằng bình thường gã không thể nhìn thấy ma, trước khi muốn nhìn thấy ma và điều khiển ma, trước tiên gã phải đốt một lá bùa để tạm thời mở thiên nhãn.

Bây giờ gã không chỉ trực tiếp nhìn thấy, còn cảm nhận được một luồng khí tức áp bức như dưới địa ngục, người đàn ông mặc áo choàng trắng này tuyệt đối không phải là một quỷ hồn bình thường...

Người đàn ông đầu trọc cảm giác như linh hồn của mình bị rút ra, mặt gã tái nhợt vì sợ hãi, chính gã là người đã dán hồn da lên người Tô Dĩnh Nhạc, gã còn không biết mình đang bị làm sao sao?

Gã đang bị dán hồn da!

Hơn nữa còn do chính tay sư phụ của gã dán!

Chẳng lẽ hôm nay gã phải thú nhận hết ở đây sao?

“Cứu…” Cổ họng của người đàn ông đầu trọc khàn đến mức không thể hét lên một lời.

Kỷ Trường cười lạnh nói: "Kẻ ác quả thật có kẻ ác trị, dán hồn da lên người khác không ngờ mình cũng sẽ bị người ta dán lại!”

Hắn giơ tay lên, hồn da sau gáy người đàn ông đầu trọc bị tách bay ra, giãy dụa giữa không trung.

Linh hồn của Trần Thương Vũ đã bị phong ấn, hồn da bị mất khống chế, hiện tại liên tục giãy dụa.

Nếu để nó chạy thoát, sau đó nó sẽ tự có ý thức riêng rồi tìm người khác để bám vào.

Trong mắt Kỷ Trường không có chút cảm xúc nào, chỉ hơi nhấc đầu ngón tay lên, một đám ngọn lửa màu xanh đậm đột nhiên bốc cháy, đốt cháy hoàn toàn hồn da.



Túc Bảo mở to mắt: "Chà! Sư phụ đẹp trai quá!"

Đây có phải là điều mà chị Hân Hân gọi là làm màu không?

Bé cũng muốn làm màu!

Khi hồn da bị đốt thành tro, người đàn ông đầu trọc dần dần sống lại, nhìn Túc Bảo với vẻ mặt kinh hãi.

Ngày hôm đó ở nhà ma, gã cảm thấy bé gái này không hề đơn giản!

Hóa ra là vì bé có một sư phụ lợi hại như vậy!

Vậy ra những linh hồn ác quỷ của bé cũng là do sư phụ của bé giao cho phải không?

Người đàn ông đầu trọc đã không còn dám giở trò nữa, phải biết rằng gã đề phòng cả sư phụ của mình nên cũng không kể chuyện về mấy ác quỷ của Túc Bảo cho sư phụ của mình biết.

Quả nhiên, vừa nãy sư phụ của gã đã ra tay với gã.

Đều là đồ đệ, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy...

Người đàn ông đầu trọc có vẻ mặt chán nản, trước khi Mộc Quy Phàm và những người khác hỏi, gã đã tự mình khai ra hết đầu đuôi mọi chuyện.

"Tôi tên là Ôn Bảo Sơn... Là đệ tử của Trần Thương Vũ."

"Tổ tiên của tôi là thợ làm người giấy, và kỹ thuật làm người giấy là một kỹ thuật độc môn chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ. Tôi rất có năng khiếu và đã có thể tạo ra những hình nộm người bằng giấy giống như thật từ khi còn nhỏ."

“Nhưng ba tôi nói với tôi rằng khi làm hình nộm giấy không được chấm mắt, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.”

Túc Bảo nhịn không được thấp giọng hỏi: "Tại sao chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ chứ?"

Con gái thì làm sao mà có rất nhiều nghề lại không dạy cho con gái?

Không phải chỉ là làm hình nhân giấy thôi sao? Chỉ là dán những bộ phận lại với nhau thôi mà… Khó lắm sao? Vì sao lại là nghề phải truyền thụ?

Kỷ Trường giải thích: “Thợ làm người giấy là một phần trong bốn cánh cửa dẫn đến địa ngục. Bốn cánh cửa gồm: đồ tể, thợ làm người giấy, thợ giày và người khám nghiệm tử thi. Ở cổ đại người ta lo rằng người chết sẽ không tìm thấy đường xuống âm phủ rồi cứ lưỡng lự ở lại nhân gian không chịu đi… Cho nên họ mới cho người giấy theo dẫn đường để dẫn bọn họ xuống âm phủ.”

“Đốt người giấy, xe kiệu giấy, để người giấy chở người thân đã khuất xuống âm phủ cũng là một cách để ký thác tình cảm và sự không nỡ đối với người thân đã mất. Vì vậy tượng giấy rất quan trọng. Vậy nên nếu người giấy không được làm tốt thì thì linh hồn sẽ không linh hoạt, dễ dẫn sai đường.”

Mộc Quy Phàm nghĩ tới quá khứ.

Ở quê có tục lệ khi ba qua đời, con trai phải tự tay làm một con ngựa giấy để dẫn đường cho người đã khuất.

Lúc đó ông nội anh không có cơ hội được chôn cất công khai, nhưng anh cũng lén lút làm cho ông một con ngựa giấy.

Uốn cành tre làm bốn chân ngựa, bện dải tre làm đầu ngựa, cuối cùng dán giấy đỏ lên.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thứ anh làm ra lại chẳng giống con ngựa chút nào. Lúc dán giấy đỏ lên rất khó khăn, cành tre bén nhọn rất dễ đâm thủng lớp giấy dán, dán lại xong cũng không định hình được, còn chưa lấy ra dùng thì cái đầu bằng tre đã rơi xuống…

Cho nên bộ môn này cũng cần có tài và cần có kỹ năng được truyền lại nữa.

“Sau đó thì sao?” Túc Bảo tiếp tục hỏi.

Ôn Bảo Sơn nói: “Người giấy có mắt sẽ nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì khi vẽ, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là người vẽ, cho nên theo truyền thống là không chấm mắt lên người giấy. Nhưng lúc đó tôi còn trẻ nên đã rất tò mò, rồi thử chấm mắt…”



Người đàn ông đầu trọc sẽ không bao giờ quên đêm đó, gã lén trốn trong phòng và chấm vào mắt cho người giấy.

Khi đôi mắt của người giấy hình thành, gã lập tức cảm thấy mình đang bị vật gì đó nhìn chằm chằm. Ngày hôm sau, gã bị sốt cao không ngớt nên bất đắc dĩ phải lên núi cùng ba mình, khi nên đó gã đột nhiên gặp một nữ quỷ đứng yên lặng trong rừng.

"Ba tôi dẫn tôi đi tìm bà, không biết đã tiến hành bao nhiêu nghi lễ, mới mời được người giấy đi. Sau đó tôi dần dần dấn thân vào con đường này."

"Những hình nhân giấy được hiến tế cho người chết, xuống âm phủ bị bắt làm nô dịch, oán khí của bản thân chúng đã rất lớn rồi. Cho đến khi tôi học được cách sử dụng linh hồn của người chết để hiến tế cho những hình nhân giấy."

Kể từ đó, gã tiến bộ nhanh chóng trên con đường này!

Gã đã vẽ rất nhiều hình nhân giấy, và cuối cùng để tiện mang theo còn học vẽ chúng trên những tờ giấy mỏng rồi gấp thành người giấy.

Gã vào nam ra bắc, làm rất nhiều việc và kiếm được rất nhiều tiền cho đến khi gặp được sư phụ của mình trong một ngôi chùa đổ nát, Trần Thương Vũ.

"Ông ta là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, nếu nhìn thấy người đó có tài năng nhất định ông ta sẽ bắt phục vụ cho mình, nếu không chịu thì sẽ bị ông ta giết chết.”

Ôn Bảo Sơn bị Trần Thương Vũ ép buộc, cho nên mới đồng ý nhận ông ta làm sư phụ, nhưng thực chất lại một nửa là nô lệ.

"Ông ta tặng tôi một con ma mặc váy cưới. Để làm quà tôi trở thành đệ tử, tôi cũng phải dâng cho ông ta kỹ năng độc nhất là hồn da... Sau đó, ông ta liên tục thí nghiệm cách đổi hồn bằng hồn da, còn tôi thì chạy khắp nơi để giúp ông ta tìm kiếm những ứng viên thích hợp.”

Hồn trên người không cần phải hợp bát tự, chỉ cần có thể đổi được thì sau đó có thể sống bằng cơ thể của đối phương.

Nó giống như du hành xuyên thời gian và được tái sinh, nhưng khác với việc du hành thời gian là sau khi dán hồn da lên thì bản thân cũng chỉ sống được vài ngày.

Vì điều này, trong quá trình thí nghiệm bọn họ cũng đã giết chết nhiều đệ tử.

Vì mục đích này, gã đã đến các ngôi nhà ma khác nhau trên khắp đất nước để thử nghiệm và liên tục đổi địa điểm. Dù sao thì hàng năm cũng có nhiều người vào nhà ma chơi rồi bị sợ chết khiếp, chỉ cần không bị phanh phui thì sẽ không gây chú ý với giới quan chức.

"Đây đúng là giết người dưới mí mắt Diêm Vương..." Ôn Bảo Sơn nói: "Tôi luôn rất cẩn thận cho đến khi gặp phải mọi người..."

Mộc Quy Phàm gật đầu, hóa ra là có trước có sau như thế.

Chỉ có thể nói rằng thế giới rộng lớn này không thiếu những điều kỳ lạ.

"Còn một điều nữa, chuyện gì đang xảy ra với bà Phạm của nhà họ Phạm vậy?"

Trần Thương Vũ và Ôn Bảo Sơn đều bị bắt, nhưng bà Phạm vẫn tiếp tục đóng vai nạn nhân, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Ôn Bảo Sơn thành thật nói: “Bà Phạm thì thực ra chồng bà ta đã chết rồi, bà ta được thừa kế một khối tài sản kếch xù hơn mười triệu tệ, nhưng sức khỏe không tốt, bị bệnh nan y chỉ sống được một thời gian ngắn nữa.”

Bà ta nương nhờ một bà lão dân gian để sống tạm bợ, nhưng sau đó động tâm, thăm dò được từ đâu đó về thuật đổi hồn. Bà ta ra giá rất cao để mời sư phụ giúp bà ta đổi một cơ thể khỏe mạnh.

Bà ta vẫn còn nhiều tiền như vậy, bà ta không muốn chết, bà ta muốn trở thành một người khác và tiếp tục sống. "

Túc Bảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ừm~

Nếu có nhiều tiền như vậy, bé cũng sẽ không cam lòng chết hu hu...

Nhưng dù không muốn chết thì đến lúc phải chết vẫn phải chết, dù sao sư phụ đã nói nếu không có sự sống cái chết thì sẽ làm mọi thứ đảo lộn, gây tai họa cho nhân gian.

Bé phải đi tìm bà Phạm đó và hỏi xem bà ta có cần người tiêu tiền giúp hay không... Không phải, để xem bà ta có làm điều gì xấu không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.