Sau khi Tiểu Ngũ chúc tết sớm xong, không ai nói gì hết.
Tiểu Ngũ nghiêng đầu bắt chước nói: "Chúc phát tài~Chúc phát tài".
Túc Bảo “Điều tốt đẹp hãy đến, điều xấu hãy rời xa.”
Tiểu Ngũ và Túc Bảo cùng hát: "Ô ô, không ai chê trách các lễ nghi~~"
Khóe miệng bà cụ Tô co giật.
Tô Dĩnh Nhạc bị dán miếng da tới hai lần, mấy ngày nay anh luôn cố gắng hạn chế ra ngoài. Lúc này, vừa xuống lầu đã nghe thấy Túc Bảo và Tiểu Ngũ hát, anh lập tức lấy ra hai bao lì xì màu đỏ.
Một cho Túc Bảo.
Một cho Tiểu Ngũ.
Túc Bảo và Tiểu Ngũ vui như mở cờ trong bụng!
Túc Bảo nhận lấy bao lì xì đỏ, nói: "Cảm ơn cậu ba!"
Tiểu Ngũ đặt bao lì xì đỏ vào tay Túc Bảo, vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu ba!"
Mọi người: "?"
Không phải chứ, còn bốn tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, sao Tô Dĩnh Nhạc lại mang theo bao lì xì bên mình?
Cậu ba mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười: “Tết năm ngoái không mừng tuổi được cho bé nào nên hôm nay tình cờ tìm thấy nó trong túi quần thôi.”
Không ai biết, Tô Dĩnh Nhạc đã lặng lẽ tìm kiếm trên mạng cách tránh tà trong cuộc sống hàng ngày, cư dân mạng cho rằng nhất định phải mang theo một bao lì xì đỏ bên mình, không cần quá to, chỉ cần một phong bì nhỏ màu đỏ là được.
Tô Dĩnh Nhạc ... tin vào điều đó.
Nhưng mọi người đều không tin, ai lại tình cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3384657/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.