Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Kỷ Trường kinh ngạc, vội vàng lấy sách ra.

Vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực đã thay đổi, sinh mệnh của cô bé đã kết thúc.

Không thể nào kiếp này Mạnh Bà lại chết như vậy được???

Cố Tiểu Bát ngơ ngác đứng trước ghế sô pha, nhìn thi thể của mình

Cô bé chết rồi sao?

Chết vậy luôn sao?

Ký ức khi còn sống trôi nhanh qua đầu cô bé như một thước phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh, Cố Tiểu Bát nhanh chóng nhìn lại hết toàn bộ cuộc đời mình…

Sau ba tuổi, mê mê tỉnh tỉnh bắt quỷ, khuôn mặt cô bé tái nhợt khi bị quỷ dọa nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận thất bại.

Không ai dạy dỗ cô bé, cô bé cứ bước thấp bước cao đi tiếp, chỉ có một nhiệm vụ không thể giải thích được đã đẩy cô bé về phía trước.

Cô bé phải mất hai năm để luyện được khả năng miễn dịch với ma quỷ và cô bé sẽ không bao giờ bị hù nữa.

Mọi chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo... Nhưng chỉ một năm sau, cô bé đã chết mất rồi...

Sau khi nhìn lại cuộc đời của mình, vẻ mặt Cố Tiểu Bát thay đổi, trong đầu cô bé đột nhiên hiện lên một số ký ức xa lạ, cô bé nhăn mặt đau đớn!

Người thân lần lượt qua đời... Bị người mình yêu thương nhất phản bội... Cốt nhục trong bụng mình chết yểu…

Chuyện gì đang xảy ra vậy, những ký ức kỳ lạ này thuộc về ai?

Cố Tiểu Bát hoàn toàn không kịp phản ứng, lần đầu tiên bị bao vây bởi sự đau khổ và nỗi tuyệt vọng vô tận!

Những nỗi đau xé nát trái tim, đau đến tê tâm liệt phế, tuyệt vọng đến mức chết lặng, tê dại không thể khóc được… Cô bé đau khổ quá, cô bé cảm thấy khó chịu quá!

Cố Tiểu Bát kêu thảm một tiếng, ôm đầu, muốn khóc nhưng không khóc được, giờ phút này thế giới của cô bé cực kỳ tối tăm!

Đúng lúc này, Túc Bảo đột nhiên xuất hiện, đưa tay nắm lấy tóc của cô bé...

"Chị Tiểu Bát, quay lại!"

Túc Bảo dùng hết sức lực như lúc bú sữa mẹ!

Đầu tiên, bé túm tóc Cố Thịnh Tuyết, kéo cô bé lại khi cô bé sắp bay đi!

Sau đó bé ấn đầu cô bé rồi đẩy hồn vào lại trong cơ thể!

"Vào lại thôi chị!"

Mọi người chỉ thấy bé nhét linh hồn của Cố Tiểu Bát vào trong cơ thể cô bé giống như đang nhét bông vào một cái túi.

Chỗ nào không vào thì kéo ra mạnh ra rồi ép lại cho vào.

Kỷ Trưởng trợn mắt há mồm sửng sốt.

"Túc Bảo không có tác dụng đâu, nếu như vận mệnh đã như vậy, ép quỷ hồn vào cũng vô dụng…"

Chưa kịp nói xong, Túc Bảo đã tát vào mặt Cố Tiểu Bát mấy cái.



"Này, chị Tiểu Bát, dậy đi!"

"Nếu chị không chịu dậy em sẽ "xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…" cổ chị đấy!"

"Chị còn muốn quỷ nữa không? Em sẽ cho chị vài con quỷ, được không?"

Túc Bảo kẹp cổ Cố Thịnh Tuyết lắc lắc - chủ yếu bé kẹp cổ là để cho hồn phách không thoát ra rồi bay đi mất.

Cố Tiểu Bát cảm giác như mình bị đánh đến mức choáng váng, những ký ức xa lạ trong đầu không thể dung nhập vào trí nhớ của cô bé, lắc lư như nước trong biển,

"Buông ra... Ai cho em... Cho!" Cố Tiểu Bát khó khăn nói.

Cô bé ho dữ dội và đột nhiên mở mắt.

Sống lại rồi!

Kỷ Trường đang định nói "bỏ cuộc đi", sững sờ ngay tại chỗ.

"Không thể nào, làm vậy cũng được sao? Con người sau khi chết không thể sống lại!"

Kỷ Trường lại mở sách ra, lần này thấy rõ ràng, đường vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực bị chia làm hai phần, nhưng ở giữa có một đường rất mảnh nối hai phần vận mệnh đó lại với nhau.

Làm bừa mà cũng được…

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Túc Bảo vuốt ve lưng Cố Tiểu Bát, trên mặt đầy quan tâm: "Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?"

Cố Thịnh Tuyết không nói nên lời cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình ra sao, cô bé nhìn Túc Bảo, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Cô bé nhịn hồi lâu mới nói ra một câu: "Tên tôi không phải là Cố Tiểu Bát..."

Túc Bảo lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, đúng, đúng, tên của chị không phải là Cố Tiểu Bát, tên chị là Tiểu Tuyết!"

Cố Tiểu Bát chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, vừa hay đó là chỗ vừa nãy Túc Bảo tát đấy.

Cảm giác hư ảo chết đi một lần rồi sống lại khiến Cố Tiểu Bát vô cùng choáng váng, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng.

Căn phòng đón ánh sáng mặt trời tốt, rất sáng sủa, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo rất rõ ràng, mặc dù bé luôn gọi cô bé là Tiểu Bát nhưng trong mắt bé lại có sự quan tâm và lo lắng chân thành.

Hốc mắt Cố Tiểu Bát càng đỏ hơn, đột nhiên một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống, cô bé mạnh miệng nói: "Ai cầu em cứu chị chứ..."

Túc Bảo thấy cô bé khóc, nhất thời quên mất cô bé cần phải khóc mới tốt, vội vàng xua tay nói: "Không phải việc của em, là do tay em tự làm mà thôi!"

"Chị Tiểu Bát, à không phải, chị Tiểu Tuyết, chị đừng khóc!"

Cố Thịnh Tuyết lại bật khóc.

Dường như chưa có ai từng nói với cô bé rằng đừng khóc nữa.

Cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cô bé có một lối thoát để trút bỏ nỗi buồn đang dâng trào, cô bé lập tức trút hết đi không kiềm chế nữa.

Cố Thịnh Tuyết bướng bỉnh nói: "Ai kêu em cứu... Hu hu... Làm như vậy không phải sẽ khiến chị trông rất vô dụng sao… Hu hu… Em tránh ra…"

Túc Bảo: "Có ích, chị là người có ích nhất!"

Cố Thịnh Tuyết: "Hừ... Em còn đánh chị… Em còn tát vào mặt chị nữa!"



Túc Bảo: "Xin lỗi..."

Cố Thịnh Tuyết: "Hừ, chị không chấp nhận... Em tát vào mặt chị, mặt chị sưng hết cả lên rồi."

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt, nhất thời không biết phải làm sao.

"Vậy lần sau em sẽ không tát vào mặt chị nữa mà... à, đánh vào mông chị nhé?"

Cố Tiểu Bát nhịn không được, vừa lau nước mắt, vừa trừng mắt nói: "Em… Em còn muốn đánh mông chị… Hu hu…"

Túc Bảo vội vàng xua tay: "Vậy em đá chị được không?"

Cố Sinh Tuyết "Hu hu..."

Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm như thể đang cầu cứu.

Ba ơi, giúp với!

Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, nâng cằm đổi chủ đề: "Ngực của cháu làm sao vậy?"

Cố Thịnh Tuyết mặc dù vẫn còn là một cô bé, nhưng anh cũng không có lỗ mãng bất ngờ chỉ vào ngực cô bé.

Lúc này mọi người mới chú ý tới ngực Cố Thịnh Tuyết, ở đó đỏ như máu.

Vừa rồi Túc Bảo vô cớ chạy vào tóm lấy Cố Tiểu Bát lẩm bẩm điều gì đó, khi mọi người bình tĩnh lại, người quản lý tài sản nhìn thấy người Cố Thịnh Tuyết đầy máu đã nhanh chóng gọi 120.

Cố Thịnh Tuyết sửng sốt một lát, đau đớn rít lên, đau tới mức phát khóc.

Cô bé đã sống hơn sáu năm mà không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bây giờ nước mắt chảy dữ dội đến mức không thể ngăn được.

Vừa rồi cô bé khóc vì buồn, khi nhìn thấy Túc Bảo không hiểu sao lại muốn khóc, còn giờ thì khóc vì quá đau.

Túc Bảo nằm trên sô pha, nhìn kỹ hơn rồi nói: "Chị đừng cử động!"

Kỷ Trường cau mày nói: "Đây là một loại bùa chú chí mạng, có khả năng điều khiển con người."

Hơn nữa, khí tức của lá bùa này quá quen thuộc, nó giống như khí tức của hồn da.

Túc Bảo phản ứng: "Chị Tiểu Bát, chị đã gặp Trần Thương Vũ chưa? ông ta là một ông chú trung niên cao gầy."

Cố Thịnh Tuyết lần này không sửa lại cách bé gọi tên mình, đồng ý để Túc Bảo gọi cô bé là Tiểu Bát, vừa nức nở vừa có vẻ xấu hổ vì mình vừa khóc, quay đi nói: "Tối hôm qua chị có đụng phải một người như thế, ông ta nói là nếu trong vòng mười hai giờ đồng hồ chị không nhận ông ta làm chủ nhân thì sẽ phải chết."

Túc Bảo và Mộc Quy Phàm nhìn nhau, Trần Thương Vũ này thật sự là quỷ quyệt xảo trá, ông ta có thù tất báo, đã keo kiệt lại còn thâm độc.

"Đừng cử động! Em sẽ xé nó ra." Túc Bảo nhấc bắp chân lên ghế sô pha, lăn qua, lật người đứng lên hơi loạng choạng.

Sau đó bé ngồi lên người Cố Tiểu Bát, túm lấy quần áo của cô bé, rít lên một tiếng.

Cố Tiểu Bát sợ hãi ôm ngực, vô thức chống cự: "Đừng tới đây!"

Túc Bảo: "Ngoan, đừng cử động! Nếu không, chị bị đau em sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"

Mọi người: "..."

Cái này, cái này, đây là đâu, tôi là ai, trước mặt đang xảy ra chuyện gì thế…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.