Chương trước
Chương sau
Túc Bảo không biết ác quỷ trong hồ lô linh hồn đang đánh mạt chược, người nào thua sẽ mất một viên kẹo.

Quỷ xui xẻo đã thua mất mười viên, thậm chí còn nợ mấy viên… Trên mặt dán bao nhiêu hóa đơn thì chính là nợ bấy nhiêu viên kẹo.

Sau khi bị Túc Bảo đột nhiên kéo ra, nó chớp mắt một cái rồi quăng mạt chược trong tay đi, vô cùng vui vẻ tích cực hỏi: “Túc Bảo, sao vậy? Có nhiệm vụ sao? Ta đi ta đi!”

Bầy quỷ cạn lời, đây không phải là chơi xấu sao? Bọn họ còn đang muốn dựa vào quỷ xui xẻo để phát tài đấy!

Túc Bảo chỉ vào màn hình hỏi: “Người hôm nay chạy trốn là hắn sao?”

Quỷ xui xẻo lại gần, nó ghé sát vào đỉnh đầu Mộc Quy Phàm.

“Đúng đúng, chính là hắn!” Nó lập tức nói: “Tên nhóc này có chút tài năng, vung giấy vàng là có thể biến thành người giấy, không biết hắn làm kiểu gì.”

Quỷ xui xẻo vô cùng tích cực, nó nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra lúc đó, sau đó hưng phấn xoa tay: “Bảo~ nhiệm vụ lần này có thưởng gì không?”

Nó vừa dứt lời đã bị quỷ đào hoa mắng: “Có còn mặt mũi nữa không vậy? Trả lời một câu mà ngươi đã đòi thưởng rồi!”

Quỷ xui xẻo đang định nói gì đó thì đột nhiên một nắm đấm vung mạnh về phía nó!

Quỷ xui xẻo thảm thiết kêu lên một tiếng bay ra ngoài…

Mộc Quy Phàm thu nắm đấm về, sát khí lạnh lẽo trong mắt vẫn không biến mặt, vẻ mặt lạnh như băng.

“Cmn?” Quỷ xui xẻo ngẩn người.

Chuyện gì thế này, nó bị một người phàm đánh bay? Chuyện này không khoa học!

Quỷ đào hoa há to miệng, sững sờ nói: “…Ra đòn rất chuẩn! Sao hắn làm được vậy? Thật đẹp trai!”

Hai mắt nó sáng lên nhìn về phía Mộc Quy Phàm, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt ngây ngốc.

Quỷ nhu nhược lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Túc Bảo đang ngẩn ra cũng hoàn hồn, bé sợ hãi nói: “Oa oa, ba thật lợi hại!”

Mộc Quy Phàm nghĩ rằng bé sẽ hỏi vì sao anh có thể đánh được quỷ.

Không ngờ cái gì bé cũng không hỏi, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, không che giấu sự sùng bái chút nào.

Mộc Quy Phàm véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, ba không thể khiến bé cưng mất mặt được.”

Túc Bảo không nhịn được mà ôm mặt Mộc Quy Phàm hôn một cái lên má anh.

Chuyện này làm quỷ đào hoa hâm mộ đến hỏng người rồi!

Mộc Quy Phàm mỉm cười nói: “Con về phòng chơi một lúc, nửa tiếng sau ba sẽ bắt người con đến cho con.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng! Ba cố lên~”

Đứa nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi lòng Mộc Quy Phàm, bé còn vô cùng hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại cho anh, lúc đi không quên giục: “Anh Phan, chị đào hoa, đi nào đi nào!”

Quỷ xui xẻo đứng lên hét: “Ta đây ta đây!”

Đúng lúc này Túc Bảo đóng cửa lại một cái rầm.

Quỷ xui xẻo: “…”

Nó oán hận xuyên qua cửa thì thấy Túc Bảo đang chuẩn bị mở cửa lần nữa, thấy nó đi ra mới dừng động tác, bé áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta quên ngươi mất!”



Quỷ xui xẻo nhân cơ hội dọa dẫm: “Ta đau lòng, cho ta kẹo.”

Túc Bảo sờ túi trái, không có gì.

Bé lại sờ sang túi phải… Đưa viên kẹo đã giấu kĩ cho nó.

Hai mắt quỷ xui xẻo sáng lên, nó lập tức lao đến.

“A, cho ngươi!” Túc Bảo sợ nắm đấm của ba mình làm con quỷ này bị ngốc: “Sau này đừng có ngồi lên đầu ba ta nữa nha!”

Sẽ bị đánh đó.

Ba bây giờ rất lợi hại, ba là một đạo sĩ rồi!

Quỷ xui xẻo vui mừng cầm kẹo nói: “Ừm ừm, lần sau nhất định ta sẽ cách hắn thật xa!”

Sự không vui khi mới bị đánh đã tan thành mây khói khi cầm được viên kẹo này.

Nhưng…

Đường trong tay nó còn chưa kịp ấm lên đã bị quỷ đào hoa cướp mất!

Quỷ xui xẻo tức giận: “Ngươi là đồ ăn cướp!”

Quỷ đào hoa nắm hóa đơn trong tay, vẻ mặt khinh thường: “Quên ban nãy ngươi nợ ta mấy viên kẹo rồi sao? Trả viên này còn thiếu ba viên nữa đấy.”

Nói xong tung tăng bay vào hồ lô.

Quỷ nhu nhược vỗ vai nó, nhắc nhở: “Ngươi cũng nợ ta ba viên.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Đột nhiên thành quỷ mắc nợ.

Túc Bảo chạy chậm về phòng, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, cô ở đâu rồi?”

Thật kì lạ, hôm nay lúc bé về cũng không thấy Tiểu Ngũ.

Cũng không thấy Huyền Linh.

Chẳng lẽ… Tiểu Ngũ dọa Huyền Linh chạy rồi sao?

Túc Bảo vừa nghĩ đến đây đã thấy Huyền Linh và Tiểu Ngũ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau trên bệ cửa sổ.

“ y… Hai đứa làm gì thế?” Túc Bảo dựa vào bệ cửa sổ tò mò nhìn chúng nó.

Cánh Tiểu Ngũ run rẩy.

“Tê tê!” Tiểu Ngũ kêu to.

Túc Bảo đưa tay giữ lấy mỏ nói: “Không thể nói tục đâu! Thế là không văn minh!”

Hai mắt Tiểu Ngũ rưng rưng, giọng nói có chút rên rỉ: “Tê, thật là tê, chân tê…”

Nó ngồi xổm từ nãy đến giờ rồi!

Túc Bảo: “…”

Cô bé nhìn Tiểu Ngũ bằng ánh mắt kì lạ rồi lại nhìn Huyền Linh.



Vì sao chân lại tê?

Hóa ra hai đứa này đã ngồi xổm cả một ngày.

Huyền Linh còn đỡ, mèo có bản năng đi săn, có đôi khi ngồi chờ con mồi mà ngồi im một chỗ không nhúc nhích cả một buổi, đây là chuyện bình thường.

Còn Tiểu Ngũ thì thảm rồi.

Khi con người thả lỏng thì phần cơ bắp tay cũng thả lỏng, nhưng khi chim vào trạng thái thả lỏng thì phần cơ ở móng vuốt lại ở trạng thái cuộn chặt.

Nói cách khác, móng vuốt của chim phải nắm vào đồ vật có hình dạng của nhánh cây thì mới gọi là nghỉ ngơi, lúc ngủ cũng phải luôn quắp vào cành cây mới dễ chịu như con người nằm trên giường.

Còn kiểu đứng trên bệ cửa sổ này tương đương với tư thế đứng hành quân trong huấn luyện quân sự cả một ngày, không tê mới là lạ.

Tiểu Ngũ bi phẫn kêu ta: “Cái *! Thật cảm ơn quá mà! Thật bái phục lão Lục này!”

Túc Bảo không hiểu gì, bé chỉ biết thật lợi hại, mặc dù không hiểu hai con vật này đang chơi trò gì nhưng cô bé vẫn bế Tiểu Ngũ xuống.

Cơ thể Tiểu Ngũ thả lỏng, nó ngã bịch xuống lòng bàn tay Túc Bảo.

Huyền Linh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó meo meo cọ cọ vào chân Túc Bảo, âm thanh vừa mềm mại vừa êm tai, giống như đang làm nũng vậy.

Túc Bảo hỏi: “Em chưa ăn cơm sao? Vừa rồi bà ngoại làm cho em cơm cá tuyết đó nhưng không thấy em đâu!”

Lỗ tai Huyền Linh dựng lên.

Cá tuyết?

Nó lập tức chạy ra ngoài.

Ngồi xổm cả ngày nó đã rất đói rồi, thiếu chút nữa nó không nhịn được mà ăn luôn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ run rẩy đứng trên nhánh cây của mình, mặt chim đần thối.

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nó hỏi: “Tiểu Ngũ, cô không đói bụng sao? Cô ăn gì chưa?”

Tiểu Ngũ lại nhắc lại: “Tê, tê!”

Nó muốn từ từ.

Túc Bảo thấy dáng vẻ run rẩy không ngừng của nó thì cầm một nắm thóc lên để trong lòng bàn tay để Tiểu Ngũ ăn.

Tiểu Ngũ vừa run rẩy vừa mổ thóc ăn.

Sau này nó không tiếp tục so tư thế hành quân với con mèo chết tiệt kia nữa đâu!

Nó phải bay lên cây, cho con mèo kia chịu chết!

Túc Bảo vừa cho Tiểu Ngũ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, Tô Dĩnh Nhạc bước vào.

“Cậu ba?” Túc Bảo thắc mắc: “Sao thế ạ?”

Tô Dĩnh Nhạc đã tắm rửa chuyển sang đồ ở nhà, không ai thấy sau cổ anh có một ấn kí người giấy mờ mờ…

Mắt anh hiện lên một tia sáng xanh nhưng nhanh chóng biến mất.

Tay Tô Dĩnh Nhạc cầm một cốc nước trái cây, dịu dàng nói: “Bà ngoại làm cho con một cốc nước trái cây, cậu ba mang lên cho con.”

Anh đặt nước trái cây lên bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.