Chương trước
Chương sau
Cậu ba sợ tới mức nhảy lên cao ba thước, liên tục lui về phía sau, ngã ngồi mông xuống đất!

Cái áo cưới kia tiến lên một bước, giơ hai tay áo lên......

Cậu ba: "Sụp sụp sụp sụp…”

Việc tay áo giơ lên vừa nãy còn có thể miễn cưỡng giải thích được nhưng bây giờ nó còn có thể tiến lên một bước nữa!

Điều này chứng minh bên trong bộ quần áo không hề có giá áo đỡ, không có dây móc, không có gì chống đỡ, thậm chí Tô Việt Phi còn chú ý tới hình như bộ áo cưới này đang bay trên mặt đất.

“Tướng công…”

Giọng nói xa xôi, nhẹ nhàng, như có như không kia lại vang lên.

Lúc này giọng nói kia như vang lên bên tai, vừa u oán vừa thâm tình…

Ngay sau đó bộ váy cưới đỏ thẫm kia lao mạnh về phía anh.

Tô Việt Phi: “!”

Thứ kia bay vọt lên, anh không biết mình đã nghĩ thế nào, lập tức cắm đầu chạy ra sau lưng Túc Bảo.

Tô Tử Chiến: “...”

Tô Tử Du: “...”

Hân Hân: “...”

Túc Bảo “a” một tiếng: "Cậu ba, không phải nói là không sợ sao?”

Tô Việt Phi: “...”

Hân Hân: "Cậu ba, lúc nãy muốn nói gì vậy? Sụp sụp sụp cái gì?”

Tô Việt Phi cảm giác có cái gì đó sụp đổ.

Anh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Cái áo cưới kia hình như không phải là bộ đạo…”

Còn chưa nói xong từ bộ đạo cụ, anh lại phát hiện ra bộ áo cưới đỏ thẫm cách đó không xa đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa!

Là thật sự đột nhiên biến mất, chỉ nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi.

Một làn gió thổi qua, đáy lòng mọi người lạnh ngắt, sống lưng lạnh lẽo, cổ lạnh, da đầu cũng lạnh theo.

Cả lớn cả nhỏ đều sợ tới mức trốn sau bình phong của nhị tiến môn.

Nơi này hơi hẻo lánh, hai cách cửa khép lại cùng một tấm bình phong tạo thành một cái góc, nhưng trên đầu trống không.

Túc Bảo bị bầu không khí căng thẳng này làm cho căng thẳng theo.



Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy?

Trốn tìm sao?

Mọi người suỵt một tiếng, Túc Bảo cũng không nói gì, đi theo co đầu rụt cổ.

Lúc này bên ngoài viện, bộ áo cưới chậm rãi bay là là, nó giống như một con ruồi không có đầu bay qua bay lại mò mẫm lung tung.

"Tướng công, chàng đang ở đâu..." Trong mảnh sân trống trải vang lên tiếng khóc ai oán: “Chàng mau ra đây đi…”

Da đầu Tô Việt Phi run lên tê dại.

Lúc này thấy càng rõ ràng, áo cưới không được thứ gì kéo theo cả, đúng thật là tự đứng tự đi.

Bộ áo cưới tìm lung tung một hồi rồi nhanh chóng biến mất ở góc cua cuối cùng của hành lang, mấy người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một giọng nói và rơi tình cảnh khủng bố nhất đáng sợ nhất trước giờ”

“Hóa ra mọi người ở đây…”

Giọng nói kia vô cùng rõ ràng, giống như chơi trốn tìm, đè âm thanh xuống thật thấp.

Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy áo cưới bay ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

“Á á hu hu… Đm, Cmn!" Đó là tiếng của Tô Tử Du.

“Á a a quỷ quỷ có quỷ!” Còn đây là Hân Hân.

“Túc Bảo!" Này là Tô Tử Chiến.

Về phần Tô Việt Phi...

Anh nắm một tay kéo Túc Bảo chạy ra ngoài, phía sau còn kéo theo Tô Tử Du, Hân Hân “vèo” một tiếng chạy ra ngoài, lúc này rõ ràng tốc độ là số một.

Tô Tử Chiến chỉ kịp bắt lấy chân Túc Bảo, một chiếc giày của Túc Bảo bị cậu nắm rớt ra.

Mấy người cứ như vậy chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa la hét thất thanh “a a a a a…”

Túc Bảo "???”

Bé vội vàng lấy ra một tấm bùa màu vàng, vung bàn tay bé nhỏ ném ra ngoài: "Chư tà lui tán!”

Một tiếng thét sắc nhọn vang lên, áo cưới đỏ thẫm lại biến mất không dấu vết.

Hân Hân khóc: "Làm sao bây giờ, sợ quá! Bộ y phục đỏ vừa rồi có phải là tân nương mà anh nói không?”

Túc Bảo lắc đầu, chị Hân Hân à, cung phản xạ của chị lúc thì hoạt động lúc lại không như thế sao, đó không phải tân nương thì còn có thể là ai đây chứ.

Tô Việt Phi quả quyết nói: "Đừng chơi nữa, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho cậu cả, bảo anh ấy phái người đến đón chúng ta ra ngoài.”

Tút tút tút - số điện thoại bạn gọi ngoài vùng phủ sóng.

Tô Việt Phi: “...”



Anh không tin tà nhưng mà lúc này ngay cả tín hiệu cũng không có.

Tô Việt Phi trầm mặc.

“Đừng sợ đừng sợ." Túc Bảo an ủi: "Chúng ta chỉ cần tìm được tân lang mất tích kia là có thể ra ngoài rồi!”

Không đề cập tới tân lang thì còn ổn, nhắc tới tân lang – người đến nay vẫn chưa xuất hiện thì càng kinh khủng hơn.

Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng, không sợ, cậu không sợ chút nào cả, có em gái ở đây mà!

Tô Tử Du áp sát gần Túc Bảo, Tô Tử Chiến cũng tiến lên cùng, Hân Hân trực tiếp ôm lấy cánh tay Túc Bảo.

Tô Việt Phi... nắm chặt một tay Túc Bảo.

Vừa rồi là Tô Việt Phi người dẫn theo mấy đứa nhỏ vào đây.

Bây giờ ngược lại, là Túc Bảo dẫn theo “mấy đứa trẻ lớn xác”.

Túc Bảo: “...”

Bé nói khẽ: "Anh hai, giày của em..."

Tô Tử Chiến mới phát hiện giày của Túc Bảo đang nằm trong tay mình, vội vàng mang vào cho bé.

Túc Bảo mang giày xong, đứng chống nạnh, ra lệnh "Được rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta, trước mắt chúng ta cứ đi tìm dì nữ quỷ đi!"

Chân mọi người đã mọc rễ, không nhúc nhích được.

Túc Bảo cố sức xê dịch một bước, bất đắc dĩ nhìn các anh các chị.

“Mọi người làm vậy sao em đi được!” Bé nói.

Tô Tử Chiến thỏ thẻ: "Nhất định phải đi tìm sao?”

Túc Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Mọi người không đi cũng được, để em tự đi tìm, mọi người ở yên đây chờ em về đi!”

Mọi người: “...” Được rồi, đi cùng nhau đi.

Vì thế Túc Bảo lại khó khăn di chuyển từ bước một, tìm ở đông - tây sương phòng, rồi trở lại chính phòng, tới tân phòng cùng thư phòng bên kia, tìm cả hai cái nhĩ phòng nhưng không thấy gì cả.

Chỉ còn lại mỗi dãy nhà sau, cũng chính là hậu viện, mấy người đi qua cánh cửa thứ ba, đứng trước cửa vào hậu viện.

Bên trong thật âm u, một cỗ khí lạnh lẽo như băng xông thẳng tới.

Túc Bảo đột nhiên dừng bước, lông mày nhỏ nhíu chặt.

Chuyện gì xảy ra ở đây vậy, bé cảm giác được ở đây có nguy hiểm.

Ai đang trốn trong đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.