Chương trước
Chương sau
Túc Bảo lơ mơ.

Chị Tiểu Bát chợt đến rồi lại chợt đi.

Rõ là kỳ quặc.

À mà, vết thương của chị Tiểu Bát đã lành chưa nhỉ?

Túc Bảo vừa sực nhớ ra chuyện này, nhưng Cố Thịnh Tuyết đã đi rất xa, Túc Bảo không sao hỏi thăm được.

Túc Bảo lắc đầu, sự xuất hiện của Cố Thịnh Tuyết đã xua tan cảm giác nặng nề khó tả trong lòng bé, chẳng mấy chốc bé đã trở lại dáng vẻ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên vui vẻ như trước.

“Anh Tử Tích, buổi tối anh ở đây một mình có sợ không ạ?”

Đối với lời nói của Túc Bảo, Tô Tử Tích luôn phản ứng rất nhanh, cậu đáp: “Xì, anh mà biết sợ ư?”

Túc Bảo vui vẻ gật đầu như một ông ba già: “Thế tốt rồi! Em và mọi người về đây!”

Tô Tử Tích: “...”

Cậu trơ mắt nhìn Túc Bảo và Tô Tử Du chạy ra ngoài, lát sau, hai đứa nhóc lại theo bà cụ Tô bước vào phòng bệnh, sau cùng tíu ta tíu tít theo bà đi ra.

Bà cụ Tô đau đầu: “Giữ yên lặng một chốc đi, chờ bà ngoại đi ký tên, sau đó chúng ta sẽ quay về.”

Túc Bảo: “Dạ dạ, con cũng muốn ký!”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con ký cái gì vậy?”

Túc Bảo duỗi bàn tay nhỏ bé ra, làm bộ viết vào lòng bàn tay: “Con đồng ý rạch một dao trên đầu anh Tử Tích.”

Tô Tử Tích: “...”

Tô Tử Du không khỏi bật cười, bà cụ Tô cũng lắc đầu vì buồn cười.

Tô Tử Chiến ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh.

Tô Tử Tích liếc cậu một cái.

Kỳ lạ thật, anh cả đến mà cứ im lìm như không đến, thế rốt cuộc anh ấy tới đây làm gì?

Tô Tử Tích nhìn cuốn sách trong tay Tô Tử Chiến.

Từ lúc bước vào phòng bệnh đến giờ, anh cả luôn ngồi bên cạnh đọc sách, hóa ra anh cả đến đây để bầu bạn với cậu.

Tô Tử Tích hơi cảm động.

Tô Tử Chiến lật một trang sách, không ngẩng đầu hỏi: “Em hoàn hồn chưa?”

Cậu chưa bao giờ thấy ai có thể ngẩn người suốt hai ngày đâu đấy!

Hóa ra sau khi Tô Tử Tích trở về từ bệnh viện Đệ Tứ, Tô Tử Tích luôn nghĩ đến cảnh chiến đấu bắt quỷ của Túc Bảo, đồng thời cũng tính toán các giá trị định lượng cho từng kỹ năng của Túc Bảo.

Ví dụ: La bàn Bát quái có giá trị phòng thủ là 1000 điểm (nó có thể phát hiện trước quỷ hồn và ngăn chặn chúng trước),giá trị sát thương là 282 điểm.

Búa tạ vàng tím có giá trị phòng thủ 1000 điểm (chiến đấu mạnh mẽ là phòng thủ tốt nhất),giá trị sát thương 1000 điểm.

Lưới trói buộc linh hồn có giá trị phòng thủ là 800 điểm, giá trị sát thương là 900 điểm.

Trước mắt đánh giá, em gái cậu vẫn còn thiếu khả năng thanh lọc, tránh sát thương và giảm thiểu...

Dường như những trị số này đã chuyển thành một cái bảng, hiển thị rõ ràng trong đầu Tô Tử Tích.

Họ tên: Túc Bảo.

Sức tấn công 800 (giá trị đầy đủ 10000+ các kỹ năng khác chưa được khai phá, không thể định lượng.)

Nghề nghiệp: Đạo sĩ.



Sinh lực 500 (giá trị đầy đủ 1000, sẽ giảm sau khi bắt quỷ hồn.)

Tốc độ 80 (giá trị đầy đủ là 1000, chân ngắn nên tốc độ quá chậm, tốc độ cao nhất sẽ tăng vọt trong tình huống cấp bách.)

Vũ khí: Búa vàng tím, Lưới trói buộc linh hồn, La bàn bát quái, Bùa quỷ.

Tỷ lệ ném trúng 100 (hầu như không đập trượt phát búa nào).

Luôn có một sư phụ đi theo.

Hồi phục……

Né tránh...



Tô Tử Tích lầm bầm lầu bầu: “Tốc độ của em gái quá chậm, nếu bước tiếp theo muốn thăng cấp, trước tiên tăng tốc độ…”

Tô Tử Chiến: “...”

Ôi, đầu óc Tử Tích vẫn đang tập trung vào chuyện bắt quỷ ở viện Đệ Tứ!

Tô Tử Chiến không biết Tô Tử Tích đang lượng hóa chỉ số trong đầu, cậu chỉ biết Tô Tử Tích càng ngày càng chậm chạp, bình thường Tô Tử Tích còn khá ổn, nhưng hễ gặp chuyện lớn, cậu phải mất hai ngày mới có thể hoàn hồn.

Quả nhiên vẫn phải vạch một dao trên não, đào khối máu tụ trong não ra, nếu không lỡ như ngày nào đó Tô Tử Tích bị chó cắn, có khi còn đứng như trời trồng tại chỗ suốt nửa ngày trời ấy chứ.

Tô Tử Chiến đóng sách lại, thờ ơ nói: “Anh về đây.”

Tô Tử Tích: “...”

Chẳng phải anh cả đến để bầu bạn cùng cậu trong phòng bệnh ư? ? ?

Bà cụ Tô dẫn Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Túc Bảo về nhà. Chú Nhiếp là người nhận ca trông Tô Tử Tích ở viện, buổi tối Tô Tử Lâm sẽ đến thay.

Tô Tử Tích nhìn Túc Bảo rời đi, lòng cậu cảm thấy buồn bã khó tả, sau đó nhớ tới chuyện Túc Bảo nói sẽ đồng ý ký tên rạch một dao trên não cậu.

Chắc cậu không chết đâu nhỉ….Tô Tử Tích lo lắng.

Bên ngoài hành lang, một bà cụ mặc áo xám, quần xanh chậm rãi đi dạo, hai tay chắp sau lưng.

Bà cụ khom lưng, trông như người nhà của bệnh nhân, thi thoảng lại trò chuyện đôi câu với những người nhà của bệnh nhân khác, đáy mắt bà cụ đong đầy ý cười, vẻ mặt bà hiền lành mà ôn hòa.

Đột nhiên bà cụ dừng bước trước cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thấy Tô Tử Tích nhìn về phía mình, bà cụ còn mỉm cười với cậu, nói: “Trông nhóc cũng khỏe mạnh mà, sao con lại đến ở viện thế?”

Có điều, Tô Tử Tích không hề đoái hoài tới bà cụ, chẳng đáp lại một lời.

Chú Nhiếp đứng dậy, đi tới cửa phòng bệnh và hỏi: “Cụ có chuyện gì không ạ?”

Bà cụ xua tay nói: “Không, không, cháu trai của tôi cũng nằm viện này, tôi buồn chán nên đi dạo chút thôi.”

Sau đó bà cụ lại nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi: “Sao chỉ có mình chú trông người bệnh thế? Nếu cần đi mua cơm cũng không có người thay ca.”

Chú Nhiếp chỉ gật đầu và mỉm cười lịch sự, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại với lý do Tô Tử Tích cần nghỉ ngơi.

Bà cụ đứng ngoài cửa, ánh mắt hơi lóe lên.

**

Túc Bảo vừa trở về nhà, Cái Chuông liền chạy ra ngoài mấy bước, kêu meo meo liên tục như bị ai đó bắt nạt.

Túc Bảo bế Cái Chuông lên, hỏi: “Em sao thế?”

Cái Chuông nước mắt lưng tròng.

Chị chủ nhỏ, có thể chị không tin, nhưng em đã bị một con vẹt ức hiếp!

Đáng tiếc, nó không biết nói, chỉ có thể kêu meo meo một cách đáng thương.



Bà cụ Tô nói: “Nó đói à? Ngoại bảo dì Ngô làm đồ ăn cho nó nhé.”

Cái Chuông: “Meo meo meo!”

Lúc này Tiểu Ngũ vui vẻ bay tới, còn chưa thấy vẹt đã thấy giọng: “Bảo! Bảo về rồi à! Hôm nay em không đi làm nữa.”

Túc Bảo tò mò hỏi: “Đi làm? Đi làm cái gì?” [1].

Tiểu Ngũ: “Tình yêu của em dành cho chị không thường đâu nha !” [2].

[1] [2]: Từ làm trong đi làm và từ bình thường có cùng bính âm.

Túc Bảo: “...”

Tiểu Ngũ hưng phấn áp đầu vào mặt Túc Bảo: “Em vừa ăn mì đó, đoán xem em đã ăn loại mì gì!” [3].

Túc Bảo bị nó dụi vào mặt, không khỏi cười khúc khích: “Mì gì?”

Tiểu Ngũ vui vẻ nói: “Em muốn nhìn thấy mọi mặt của chị.” [4].

[3] [4]: Mỳ và mặt có cùng bính âm.

Kỷ Trường: “...”

Bà cụ Tô: “...”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du: “...”

Mèo hoa: “...”

Ngươi biết nói, ngươi lợi hại, ngươi ghê gớm!

Biết nói sao không nói luôn chuyện ngươi bắt nạt ta?

Quả nhiên, Tiểu Ngũ bắt đầu nói: “Hôm nay lão Lục lại bắt nạt em.”

Lão·Cái Chuông·mèo hoa Lục: “...”

Quả nhiên biết nói chuyện rất ghê gớm nha.

Cái Chuông tức giận nhảy dựng lên, muốn dùng móng vuốt tát chết con vẹt.

Nhưng Túc Bảo ngăn lại, nói: “Này, chị đã bảo em không được bắt nạt người khác mà.”

Cái Chuông tức giận: Con vẹt kia không phải người, mà là chó! !

Tiểu Ngũ đắc ý, cụ rùa thì nằm trên cầu thang tầng hai, chậm rãi nhai một miếng thịt tôm.

Nhờ có lão Lục, cuộc sống của cụ rùa bình lặng hơn rất nhiều.

Lão Lục·Cái Chuông không chịu để mọi chuyện trôi qua như vậy, nó nhảy lên lan can cầu thang, bay qua mái hiên và tường rồi cắn vào máy ảnh.

“Meo meo!” Nó gặm máy ảnh không chịu nhả ra.

Tô Tử Du ngạc nhiên hỏi: “Sao nó lại ngậm máy ảnh trong miệng... Lẽ nào có ẩn tình oan khuất đáng kinh ngạc gì nhỉ? Không lẽ, Tiểu Ngũ bắt nạt nó?”

Không, tuyệt đối không có khả năng, ngày hôm qua Tiểu Ngũ bị mèo hoa truy đuổi đến độ phân của Tiểu Ngũ cũng phọt cả ra ngoài.

Túc Bảo cũng rất kinh ngạc: “Anh, anh có thể xem camera giám sát được không?”

Tô Tử Du: “Đương nhiên, mấy chuyện này quá đơn giản với anh!”

Tô Tử Du vội vàng chạy lên lầu, lấy máy tính xuống.

Tiểu Ngũ đắc ý bỗng thảng thốt đến độ quên khép lại đôi cánh đang hé mở của mình...

“A...Trời mưa rồi, phải đi thu quần áo thôi.” Tiểu Ngũ lập tức vỗ cánh bay ra ngoài...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.