Chương trước
Chương sau
Tô Ý Thâm nhìn vào báo cáo kiểm tra của Tô Tử Tích, bỗng nhiên chau mày.

Báo cáo cho thấy trong não của Tô Tử Tích có một bóng đen dày đặc, hình trục chính, bác sĩ nghi ngờ có tụ máu trong não cậu bé.

Bà cụ Tô đã nói Tô Tử Tích từng rơi từ tầng hai xuống đất khi cậu mới ba tuổi, tính đến nay đã năm năm trôi qua…. Cho nên bác sĩ đang cân nhắc đánh giá tụ máu này là tụ máu ngoài màng cứng mãn tính.

“Chúng ta chụp thêm MRI rồi xem kết quả tiếp nhé!” Tô Ý Thâm nói.

Nếu không làm kết quả xét nghiệm, biểu hiện liên quan tới tụ máu ngoài màng cứng mãn tính rất khó phát hiện ở giai đoạn đầu. Nếu tụ máu ngoài màng cứng xuất hiện ở trẻ em, các biểu hiện thường thấy là: Buồn ngủ, đầu to lên, xương đỉnh nhô ra và co giật.

Trước nay Tô Ý Thâm luôn thấy Tô Tử Tích khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác nên không chú ý lắm. Thân là bác sĩ mà không phát hiện ra cháu trai mình bị tụ máu màng cứng từ lâu, anh đã thất trách rồi.

Tô Ý Thâm cảm thấy mình thật có lỗi, anh bắt đầu lục lọi trong hồi ức của mình những biểu hiện của Tô Tử Tích trước kia.

Trước khi Túc Bảo tới, Tô Tử Tích thích cãi lời, chọc cho ông bà cụ Tô suýt tức chết.

Nhưng nghĩ kỹ thì, mỗi khi người nhà nói chuyện với Tô Tử Tích, cậu thường có biểu hiện không để ý, một khi để ý tới lời người khác nói thì cậu lập tức vặc lại, thế nên ai cũng tưởng cậu phản nghịch, không nghe người lớn.

Chẳng ngờ từ lúc ấy Tô Tử Tích đã phản ứng chậm chạp rồi….

Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng không con?”

Tô Ý Thâm trả lời: “Nói không nghiêm trọng cũng không đúng, nhưng không cấp bách như mẹ nghĩ đâu.”

“Có điều, khối máu tụ trong não thằng bé vẫn phải phẫu thuật để điều trị, chúng ta không thể mặc kệ khối máu tụ đó, nhất định phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt.”

Tô Tử Du nói xen vào: “Tức là phải vạch một đường dao mổ trên não em ấy ạ?”

Tô Ý Thâm gật đầu, sau đó giải thích đặc điểm, biểu hiện lâm sàng và tiên lượng của bệnh tụ máu ngoài màng cứng mãn tính.

Bà cụ Tô đã nói rõ chi tiết bệnh tình của Tô Tử Tích trong group gia đình bà, Tô Tử Tích phải tiếp tục kiểm tra thêm, Tô Ý Thâm đặt hẹn giường bệnh trước.

Bệnh viện công rất khó đặt giường bệnh, Tô Ý Thâm tìm người xếp hàng thì chắc phải tuần sau mới có thể nhập viện.

Xong xuôi, bà cụ Tô đưa mấy đứa trẻ về nhà.

Trong xe, Tô Tử Tích ngồi lặng lẽ, sau đó bỗng lên tiếng hỏi: “Nhất định phải vạch một dao lên não anh à?”

Bà cụ Tô nghẹn họng, nhóc con này suốt dọc đường chỉ nghĩ tới chuyện này ư?

Túc Bảo vỗ nhẹ lên tay Tô Tử Tích, an ủi: “Không sao đâu anh Tử Tích, chỉ một nhát dao thôi mà! Nhanh lắm nha!”

Mọi người: “…”

Kỷ Trường đen mặt, chỉ một nhát dao thôi mà, nhanh lắm….

Tại sao những lời này thốt ra từ miệng tiểu Diêm Vương lại có cảm giác hơi kỳ quái nhỉ!

Hôm nay, sau khi tan làm về nhà, mọi người đều thảo luận về tình trạng của Tô Tử Tích, ai cũng thực hiện công tác tư tưởng, an ủi Tô Tử Tích đừng lo lắng.



Chỉ là, ngoài mặt Tô Tử Tích vẫn vô cùng bình tĩnh, thi thoảng dạ dạ vài tiếng, cũng không rõ cậu có biết mọi người đang nói về việc gì hay không.

Còn Tô Tử Chiến thì….. Đến tận khi nằm ngủ trên giường vào ban đêm, cậu vẫn canh cánh trong lòng.

Túc Bảo không cho cậu viện kẹo kia!

**

Thoáng chốc đã tới cuối tuần.

Hôm nay Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo tới dự tiệc ở nhà của Hoàng Đại Quyền.

Tô Tử Du muốn đi theo nhưng bị từ chối, cậu đứng ở cửa nhìn xe của chú út biến mất nơi cuối đường. Mặt Tô Tử Du nhuốm vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, chỉ thiếu chiếc khăn tay vẫy chào tạm biệt nữa thôi!

Tô Tử Chiến khoanh tay trước ngực, cười giễu: “Mất mặt thật đấy! Chẳng qua chỉ ra ngoài đi chơi, tối lại về nhà rồi, em có cần phải tiễn ra tận cửa thế không hả?”

Tô Tử Du quay người trừng mắt: “Anh không mất mặt thì anh đừng ra ngoài!”

Tô Tử Chiến quay người bước vào nhà, thờ ơ nói: “Anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”

Tô Tử Du đuổi theo Tô Tử Chiến, tình chằm chằm vào anh trai rồi cười giễu: “Anh, anh có cảm thấy câu nói vừa nãy của anh rất quen tai không?”

Tô Tử Chiến vừa toan trả lời thì bỗng sực nhớ ra….

Rất lâu trước đây, chính Tô Tử Du cũng từng làm bộ cầm cái cốc xuống lầu lấy nước, sau đó đi ngang qua cửa phòng Túc Bảo…. Tô Tử Du còn nói cậu chỉ tình cờ đi ngang qua.

Đoạn video đó vẫn còn trong điện thoại của Tô Tử Chiến!

Tô Tử Chiến: Chẳng ngờ, cậu cũng có ngày phải viện cớ bừa như này!

Tô Tử Chiến không sao biện bạch được, chỉ hừ một tiếng rồi vào nhà, dứt khoát không trả lời.

Tô Tử Du cười híp mắt, hoàn toàn không định buông tha cho anh trai: “Hôm qua trong tay Túc Bảo có ba cái kẹo.”

“Tử Tích phải đi kiểm tra nên Túc Bảo cho Tử Tích một cái kẹo để động viên tinh thần.”

“Túc Bảo ăn một cái.”

“Anh biết cái còn lại cho vào miệng ai không? Hi hi, không sai, chính là em!”

“Ôi! Kẹo của em gái cho ngọt thật đó!”

Dáng vẻ khoe khoang của Tô Tử Du lúc này thật sự rất đáng bị đánh!!

Cậu còn chép miệng như đang nhớ lại viên kẹo đó ngọt ngào đến thế nào.

Tô Tử Chiến cố kiềm chế mong muốn đấm cho cậu em trai khốn kiếp này bay xuống lầu.

Cậu lạnh lùng nói: “Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi ư? Thật ấu trĩ.”



Cậu chẳng bận tâm chút nào nha!

Dứt lời, Tô Tử Chiến hừ một tiếng rồi về phòng.

Tô Tử Du nói to: “Ôi, chẳng phải chỉ là một viên kẹo ư, không biết hôm qua ai cứ nhìn đăm đăm vào miệng của Tử Tích thế nhỉ. Chậc chậc!”

Tô Tử Chiến đóng cửa cái rầm!

Tô Tử Du cười khúc khích, cuối cùng cũng thoải mái trong lòng.

**

Khi Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo tới gia đình Hoàng Đại Quyền, mấy người họ hàng của ông cụ đã có mặt.

Gia đình Hoàng Đại Quyền sống ở một thôn xóm gần ngoại ô thành phố, gọi là thôn xóm thế thôi chứ việc xây dựng đường phố và phủ xanh được thực hiện rất tốt.

Người dân trong thôn đa phần vẫn sống trong những ngôi nhà tự xây. Nhà của Hoàng Đại Quyền là một căn nhà hai tầng. Lúc này, một số họ hàng đang ngồi ở phòng khách và cửa lầu một.

Thấy Tô Ý Thâm tới, mọi người cuống quýt chào đón anh.

Túc Bảo mới đi vài bước mà trong tay và túi áo đã được nhét đầy kẹo.

Túc Bảo: Woa!

Bé thích ăn tiệc lắm!

Hoàng Đại Quyền vui mừng giới thiệu người thân của mình với Tô Ý Thâm, đa phần đều là anh chị em của ông ấy, những người này đến sớm để giúp đỡ.

“Bác sĩ Tô, mời anh ngồi, sắp tới giờ ăn rồi!” Tiểu Hồng đeo tạp dề đi ra, nhét một cái đùi gà to vào tay Túc Bảo.

Trong phòng còn có mấy đứa trẻ, chúng đều đang xem phim hoạt hình trên điện thoại, thi thoảng lại làm ồn.

Kỷ Trường bay bên cạnh, ngước mắt lên nói: “Nhìn chung gia tộc này cũng khá đoàn kết, chỉ có chút phân chuột thôi!”

“Cũng may là họ hàng không quá thân thiết….”

Nếu hắn nhớ không nhầm thì người đàn ông trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân kia chính là anh họ của Tiểu Hồng.

Tô Bảo gật đầu, cắn một miếng bánh quy vào miệng, nói ú ớ: “Sư phụ, nhìn kìa, phân chuột tới rồi!”

Một chiếc ô tô màu trắng chạy chậm tới rồi dừng lại trước cửa.

Ông chú trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân hôm nay đeo đồng hồ vàng, mặc sơ mi kẻ sọc, bước xuống xe rồi đóng cửa xe lại mà không hề ngoảnh đầu lại, trông cực kỳ ngầu!

“Ôi…. mọi người đến cả rồi này!”

“Bác sĩ Tô cũng đến rồi!”

Ông chú trung niên nhiệt tình đi vào, trò chuyện với Tô Ý Thâm vài câu rồi quay sang hối thúc Tiểu Hồng: “Sắp mở tiệc chưa? Ôi đúng thật là, lẽ ra anh và chị họ nên tới sớm để giúp đỡ, chị họ em lề mề thật đấy! Tiểu Hồng, còn có việc gì cần làm thì cứ kêu chị họ em làm nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.