Chương trước
Chương sau
Chú Niếp quản gia lái xe mang theo mấy đứa nhỏ.

Tô Tử Chiến khoanh tay lạnh lùng nhìn Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân và Túc Bảo ngồi trên xe.

Cạn lời rồi, sao cậu có thể đồng ý mang mấy đứa nhóc này ra ngoài chứ?

Cậu lại còn nói dối bà nội là mang các em đến thư viện…

Nhìn chú Niếp lái xe, Tô Tử Chiến cảm thấy hơi nhức đầu, lần này trót lọt, lần sau lấy cớ gì bây giờ?

Túc Bảo nói muốn đến viện tâm thần gì đó, cậu cũng không thể trực tiếp nói với chú Niếp là đi bệnh viện tâm thần được.

"Phiền chết mất." Thiếu niên nhíu mày bực bội.

Chú Niếp hỏi: "Đại thiếu gia không muốn mang họ đến thư viện sao?"

Tô Tử Chiến hơi dừng động tác, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng: "Sao chú biết?"

Chú Niếp mỉm cười, nhìn Hân Hân qua gương chiếu hậu.

"Tôi đoán."

Ai cũng có thể đến thư viện chuẩn bị trước bài, riêng Hân Hân là không thể.

Khóe miệng Tô Tử Chiến giật một cái.

Chú Niếp lại nói: "Tô tiên sinh giao cho tôi, các tiểu thư và thiếu gia muốn đi đâu thì tôi sẽ lái xe đưa mọi người đi."

Tô Tử Chiến: "…"

Quyết định cách ngàn dặm của ba già…

Phía sau xe, Tô Tử Du vẫn lật thông tin khách hàng.

"Trước tiên chúng ta đến bệnh viện Đệ Tứ… Nếu như kịp thì chúng ta có thể đi gốc cây đại thụ và con đường ma kia."

Một ngày đi hai nơi cũng không quá kém.

Trong lòng Túc Bảo đang tính toán tiền bạc, bé gật đầu nói: "Được được!"

Nơi có quỷ sẽ cần bùa vàng trừ tà, sẽ có người mua bùa vàng, bé có thể kiếm được rất rất nhiều tiền…

Tô Tử Du thấy Túc Bảo vui vẻ thì cũng vui vẻ theo.

Hân Hân thì sao… Chỉ cần không phải làm bài tập thì bảo cô nhóc làm gì cũng được.

Tô Tử Tích nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Muốn đến bệnh viện Đệ Tứ sao? Là nơi có quỷ khóc trong truyền thuyết…



Cuối cùng cậu cũng không lên tiếng, tiếp tục quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bệnh viện Đệ Tứ nằm trong một khu cũ, thật ra đây là nơi của bệnh viện tâm thần, nhưng sau đám cháy của nhiều năm về trước nó đã sớm chuyển đến chỗ khác rồi.

Gần bệnh viện là một con phố cổ, mặc dù không náo nhiệt ồn ào như những chỗ khác nhưng là con đường người già thích đi dạo tản bộ.

Vậy nên mặc dù bệnh viện Đệ Tứ đã chuyển đi thì mọi người vẫn quen miệng gọi nơi này là bệnh viện Đệ Tứ.

Chú Niếp lái xe đến nơi này xong tìm bãi đậu xe để dừng lại.

Chú ấy đang định xuống xe cùng thì Tô Tử Chiến lại nói: "Chú Niếp, chú ở đây chờ chúng cháu đi!"

Chú Niếp: "Hả, không cần chú đi cùng giúp gì sao?"

Tô Tử Chiến lạnh lùng lắc đầu: "Không cần, chú tìm chỗ uống trà đi!"

Cậu hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Tiền uống trà của chú sẽ do tổng giám đốc Tô thanh toán."

Chú Niếp: "…"

Có cả chuyện tốt như thế này sao?

Chú ấy muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của Tô Nhất Trần, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói: "Được, chú ở chỗ này chờ mấy đứa, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho chú."

Tô Tử Chiến gật đầu, mang theo mấy đứa em đi vào trong phố cổ.

Hai mắt Hân Hân lấp lánh, vô cùng hưng phấn mà ngó đông ngó tây, chỉ một lát trong tay cô nhóc đã có hai cái hotdog, hai phần đậu phụ thối, một hộp sữa chua hoa quả, bốn cái kem…

Hotdog còn ngon, Túc Bảo còn ăn.

Thấy đậu phụ thối, Túc Bảo rất ngạc nhiên.

Ánh mắt bé hơi bất an, nhỏ giọng nói với Tô Tử Du: "Anh, vì sao chị lại ăn cứt vậy?"

Tô Tử Du đang ăn kem li, nghe xong thiếu chút nữa phun kem ra ngoài.

Cậu há to miệng, không biết nên nói thế nào.

Nói thật ngay cả cậu cũng nghĩ vậy…

Hân Hân đưa miếng đậu phụ thối qua: "Túc Bảo, mau ăn thử một miếng đi!"

Túc Bảo vội vàng che miệng: "Không muốn không muốn! Thối lắm!"

Hân Hân: "Ngửi thối nhưng ăn ngon! Giống sầu riêng vậy."

Túc Bảo vẫn lắc đầu như cũ, bé không dám nói gì, đồng thời dùng ánh mắt vừa đồng tình vừa nhẫn nhịn nhìn Hân Hân.

Rốt cuộc chị Hân Hân đã phải trải qua chuyện gì vậy, sao lại ăn những cái thứ này…

Hân Hân nói nhỏ: "Được, mấy người không ăn thì chị ăn!"



Cô nhóc ăn rất nhanh, hai phần đậu phụ thối nháy mắt đã được giải quyết xong.

Tiểu Ngũ đứng trên lưng ông nội rùa, nó dùng một cánh bịt mũi mình, ồn ào nói bậy.

"Ăn cứt! Ăn cứt! Có người ăn cứt!"

Hân Hân: "…"

Cô nhóc trừng mắt: "Mày mới đớp cứt!”

Hân Hân vừa cãi nhau với Tiểu Ngũ vừa vứt hộp đựng đậu phụ thối đi, sau đó lại nhanh chóng nhét kem ốc quế đã sắp chảy vào miệng.

Tô Tử Tích rất lạnh nhạt, lại hơi phân tâm, lúc này cậu mới quay qua lẩm bẩm: "Thối chết!"

Tô Tử Du ăn kem ốc quế, nhìn giới thiệu về Đệ Tứ, thỉnh thoảng vẫn không yên tâm, cậu tự mình kiểm tra nồi sắt máy ảnh, lưới đánh cá, kiếm gỗ đào, tiền Ngũ đế… trong balo mình đeo.

Tiếng líu ríu sau lưng ồn đến chết người.

Tô Tử Chiến đau đầu xoa trán.

Cuối cùng cũng đến cổng bệnh viện Đệ Tứ, Túc Bảo nhìn trái nhìn phải.

"Tại sao lại không có người vậy?"

Vừa rồi ở chỗ phố cổ náo nhiệt thế cơ mà.

Sau khi đi qua một con ngõ nhỏ chưa đến 200m lại như đi sang một vùng trời mới vậy.

Túc Bảo nhanh chóng chạy đến cổng.

Mặc kệ, bày ra rồi nói.

Mặc dù bệnh viện Đệ Tứ không có người nhưng bên trong có rất nhiều quỷ đó!

Bùa vàng không chỉ có thể bán cho người mà còn có thể bán cho quỷ, bé lập tức vẽ thêm mấy cái này nữa!

Mấy anh chị còn chưa hoàn hồn đã thấy Túc Bảo lưu loát bỏ tay nải mang đi xuống, lấy ra một tấm khăn trải màu xám trải xuống đất rồi để bốn năm bùa vàng lên.

Gió thổi tấm vải bày trên đất của bé, bé lấy hai tảng đá lên chặn.

Mấy anh chị trợn mắt há mồm.

Tô Tử Du lên tiếng: "Túc… Túc Bảo, em đang làm gì vậy?"

Hân Hân chạy đến hưng phấn nói: "Bày hàng bán vỉa hè sao, chúng ta bán gì vậy? Chị sẽ giúp em thu tiền!"

Tô Tử Tích cúi đầu nhìn kem ốc quế, phiền não không hiểu vì sao kem ốc quế lại tan nhanh hơn tốc độ cậu ăn.

Tô Tử Chiến nhíu chặt mày, cậu luôn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.