Chương trước
Chương sau
Mộc Quy Phàm ngẩn người.

Anh không đi tìm náo nhiệt thì thôi, giờ thì hay rồi, náo nhiệt tự tìm đến anh.

Túc Bảo giật mình tỉnh dậy, bé giật mình đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Ăn tiệc sao?"

Mộc Quy Phàm: "…"

Nhìn Mộc Quy Phàm ở trước mặt, đứa nhỏ ngơ ngác một lát rồi ồ một tiếng: "Ba, chúng ta đang ở đâu vậy?"

Mộc Quy Phàm xoa thái dương: "Chúng ta đang trên đường về nhà, phía đối diện xảy ra tai nạn xe cộ…"

Một xe chở xi măng cỡ lớn đâm phải một chiếc xe điện vượt đèn đỏ.

Người điều khiển xe điện bị đâm bắn ra xa, đập vào kính chắn gió của xe anh theo đường vòng cung rồi rơi xuống nắp động cơ.

Kính chắn gió bị nứt, anh còn mắt đối mắt với người chết không nhắm mắt kia, đúng là…

Tai nạn bất ngờ.

Vỉa hè phía đối diện có rất nhiều người đứng xem tai nạn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hóa ra đèn xanh đi thẳng ở ngã tư còn ba giây nữa là chuyển đỏ, xe xi măng phía sau không giảm tốc độ mà còn ga nhanh hơn.

Lúc này xe điện thấy đèn đỏ sắp hết, cũng không đợi chuyển xanh mà phi về phía trước.

Không ngờ đi trước mấy giây lại thành bị xe xi măng đâm bay người…

Một lát sau cảnh sát giao thông đến, Mộc Quy Phàm ghi chép đánh giá thiệt hạ, xong xuôi hai ba con mới gọi xe về nhà.

Mộc Quy Phàm làm thế nào cũng không thể xóa được hình ảnh người chết trợn tròn hai mắt nhìn mình ban nãy, anh luôn cảm thấy mình cũng bị quỷ hồn để mắt đến.

Bà cụ Tô đang nói: "…Sau này tôi sẽ dạy con bé những thứ này…"

"Con gái nên có dáng vẻ của con gái…"

"Cậu mà dạy hư bé ngoan nhà tôi thì tôi không tha cho cậu đâu…"

"Mộc Quy Phàm, cậu có nghe không vậy?"

Mộc Quy Phàm hoàn hồn: "À… Có, con đang nghe."

Bà cụ Tô nhìn anh: "Vậy vừa rồi tôi mới nói gì?"

Mộc Quy Phàm cầm đũa, giọng nói bình thản: "Không thể dạy Túc Bảo những thứ lung tung, con gái phải có dáng vẻ của con gái, nếu dạy hư Túc Bảo bác sẽ tay không đánh chết… Không phải, bác sẽ không bỏ qua."

Bà cụ Tô trừng mắt với anh.



Tô Tử Chiến phát hiện người dượng này của mình rất trâu bò, rõ ràng dượng đang nghĩ chuyện gì đó, dáng vẻ không chú ý lắng nghe nhưng lại có thể tường thuật lại chính xác những gì bà nội vừa nói.

Đầu óc không tầm thường chút nào.

Ăn cơm xong, Mộc Quy Phàm quay về tìm Túc Bảo.

"Con ngoan con yêu, con dạy ba cách trừ tà có được không?" Mộc Quy Phàm dụ dỗ.

Túc Bảo nghe vậy thì vỗ cai Mộc Quy Phàm: "Ba yên tâm đi, không có quỷ đi theo ba đâu."

Mộc Quy Phàm: "À…"

Túc Bảo nghiêng đầu: "Ba, có phải ba bị dọa rồi không?"

Mộc Quy Phàm lập tức cười nhạo: "Buồn cười."

Anh chinh chiến nhiều năm như vậy, người chết nhìn qua không xuể, sao có thể bị dọa được?

Mộc Quy Phàm chơi với Túc Bảo một lúc, nhìn bé ngủ rồi mới quay về phòng mình.

Nửa đêm.

Mộc Quy Phàm cảm thấy đầu giường lạnh buốt, anh đột nhiên mở mắt, kết quả thấy người bị đâm chết đang nằm ngang lơ lửng trước mặt mình, hai mắt mở to nhìn anh.

Người nào đó tê cả da đầu, anh đột nhiên xoay người đứng dậy…

Lúc này mới phát hiện hóa ra là một giấc mơ.

Mộc Quy Phàm: "…"

Trong đầu anh vang lên giọng nói của Túc Bảo, ba, có phải ba bị dọa rồi không?

Mộc Quy Phàm thấy tỉnh cả ngủ, anh mở đèn bàn lên lấy ra một quyển sách.

"Mười lời khuyên khi gặp quỷ".

Đây là sách anh tiện tay mua trong một sạp hàng, lúc ấy còn có những quyển như "Làm thế nào để phú bà yêu bạn", "Làm thế nào để tiêu năm tệ trong một tuần", "Cách để được lì xì ở tuổi 21", "Lý luận cơ sở của tu tiên tẩy tủy"…

Sách nơi đó bán vô cùng thoát tục, theo lời chủ quán thì tất cả đều do anh ta viết.

Mộc Quy Phàm khịt mũi coi thường… Sau đó anh mua quyển mười lời khuyên khi gặp quỷ này.

"Cầm ô đen trong hành lang, không được quay đầu lại, đi thẳng về phía trước…"

Mộc Quy Phàm: "…"



"Dang rộng hai chân, cúi đầu nhìn qua háng…"

Mộc Quy Phàm: "…"

Ngây thơ.

Đúng lúc này bút trong tay anh "đột nhiên" rơi xuống.

Mộc Quy Phàm cúi người xuống nhặt… thuận tiện nhìn phía sau lưng qua háng.

Không có gì.

"Hừ, quả nhiên là đạo sĩ giả."

Mộc Quy Phàm lắc đầu, anh cất bút đi, không biết có phải do anh ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy ngòi bút hơi nhúc nhích.

Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Anh rất trấn định đứng lên, ra ngoài phòng, đi thẳng đến phòng Túc Bảo.

Sau đó nằm xuống.

Vừa nằm xuống đã yên tâm.

Quả nhiên chất lượng giường của bé ngoan là tốt nhất.

Túc Bảo xoay người đụng trúng anh.

Bé mơ màng nói: "Ba?"

Mộc Quy Phàm thấp giọng đáp: "Ừm, ba lo cho con nên đến xem, con ngủ đi."

Tiểu Túc Bảo chỉ cảm thấy thật kì lạ.

Từ lâu bé đã có thể đi ngủ một mình rồi.

Sao ba đột nhiên lại lo cho bé vậy?

Nhưng bé buồn ngủ quá, bé không quan tâm chuyện khác, ôm Mộc Quy Phàm ngáy o o.

Cảm nhận được cánh tay và chân nho nhỏ trên người mình, Mộc Quy Phàm lập tức cảm thấy như được dán bùa trừ tà, vấn đề gì cũng biến mất.

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước cửa phòng đột nhiên xuất hiện một dấu chân.

Dường như nó kiêng kị thứ gì đó nên nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.