Chương trước
Chương sau
Trên bàn ăn, Túc Bảo đang thưởng thức tô bún vịt.

Bên cạnh cô bé là chiếc bát mà trước đây thường chuẩn bị cho Tô Cẩm Ngọc.

Bây giờ Tô Cẩm Ngọc không còn ở đây nữa nhưng Túc Bảo vẫn chia một nửa phần mỳ cho mẹ mình.

Thấy Mộc Quy Phàm bước vào, Túc Bảo bèn bưng bát mỳ này tới trước mặt anh.

“Ba, ăn mỳ đi ạ!”

Mộc Quy Phàm không kiêng kỵ gì, bưng bát lên, vừa toan ăn thì chợt thấy mặt Túc Bảo dính chút hành lá.

Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé.

Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm ---

Chỉ thấy Mộc Quy Phàm chuẩn bị cầm đũa ăn rồi tay anh bỗng khựng lại, anh đứng dậy lấy một cuộn hoa cho Túc Bảo.

Hai mắt Tô Nhạc Phi nhìn theo tay Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm ngồi xuống, nhưng sực nhớ ra điều gì nên lại ra ngoài gọi điện thoại.

Một lúc sau anh quay lại, ngồi xuống giúp Túc Bảo bóc một quả trứng.

Tô Nhạc Phi cười giễu, ăn đi xem nào!!

Sợ bị người khác cười vì run tay phải không?

Đúng là lắm lý do!

Cuối cùng, Mộc Quy Phàm bưng bát lên, cầm đũa bắt đầu chậm rãi ăn.

Một ngụm mì, một ngụm nước, tay cầm đũa vững vàng, chẳng hề run rẩy!

Tô Nhạc Phi: “…”

Không thể, tuyệt đối không thể!

Sao Mộc Quy Phàm không bị run tay?

Lần trước bị phạt chống đẩy, bàn tay của mấy anh em nhà họ Tô cứ run lên từng chặp mà!

Tô Nhạc Phi không nói nên lời, qua lần phạt chống đẩy này, anh ấy đã thấy được cách biệt thể lực giữa mình và Mộc Quy Phàm. Tô Nhạc Phi còn nhớ tới cảm giác nhục nhã khi bị Mộc Quy Phàm đánh gục trong buổi diễn tập phòng chống nguy hiểm bất ngờ lần trước ở trường mầm non của Túc Bảo.

“Không ăn nữa!” Cậu năm tức giận ném bát xuống, sa sầm mặt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tức muốn chết, còn ăn gì nữa chứ?

Từ giờ trở đi, anh ấy thà ăn mì gói ở ngoài còn hơn ngồi chung bàn với Mộc Quy Phàm.

Bà cụ Tô ngước nhìn, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống!”

Tô Nhạc Phi lập tức làm liền một mạch theo phản xạ, quay người lại, kéo ghế ra, ngồi xuống, cầm đũa lên...

Bà cụ Tô cười lạnh: “Sao thế, đồ ăn mẹ làm không hợp khẩu vị của con hả?”

Thằng nhóc này, ban nãy vừa dọn đồ ăn lên đã dùng đũa khẩy món này món kia rồi!

Cuối cùng chẳng thèm ăn miếng nào, còn nhăn nhó mặt mày quăng luôn bát đũa!

Tật xấu gì không biết? Bà chỉ nghe người ta nói tuổi thiếu niên hay nổi loạn, chưa từng thấy ai gần ba mươi tuổi còn phản nghịch đâu!

Tô Nhạc Phi vội cười nói: “Không ạ không ạ, vô cùng hợp khẩu vị của con!”

Bà cụ Tô: “Vậy sao con lại ném bát đi?”



Tô Nhạc Phi: “Con…”

Anh ấy đâu thể nói mình cảm thấy không vui vì bị Mộc Quy Phàm tra tấn tinh thần… Cậu năm nhất thời không tìm được lời biện minh.

Túc Bảo hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc chắn cậu năm bị sốc gì đó rồi.”

Tô Nhạc Phi vô thức gật đầu: “Đúng đúng…”

Không đúng, bị sốc gì chứ?

Anh ấy lập tức nghẹn họng.

Tô Tử Du vạch trần không chút nể nang: “Chắc chắn chú năm đã trông thấy ba của Túc Bảo chống đẩy hai nghìn lần trong hơn bốn mươi phút. Lần trước chú ấy chống đẩy hẳn hai tiếng đồng hồ nên thấy bất bình đó mà!”

Hân Hân lắc đầu: “Không được tức là không được, có gì to tát đâu, chú năm nhìn con nè, lúc bị ba đánh con luôn ngoan ngoãn nhổm mông lên!”

Túc Bảo gật đầu: “Tức là, cậu năm không bằng ba con nên giận à?”

Tô Nhạc Phi: “….”

Tê dại rồi, chẳng thèm nể mặt anh gì cả!

Anh giận dữ cầm bát lên và ăn trong im lặng.

Bà cụ Tô không nói nên lời: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy hả?”

Bà nói tiếp: “So cái gì với Mộc Quy Phàm không so, lại đi so chống đẩy, đọ sức như vậy chẳng thà đọ xem một giờ vung búa tạ được bao nhiêu lần!”

Hân Hân nói: “Có đọ vung búa tạ thì dượng con cũng sẽ thắng chắc thôi!”

Tô Tử Du nói: “Chú năm, chú không thắng nổi đâu!”

Tô Nhạc Phi: “…”

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện ý cười, anh nói: “Ăn cơm nào!”

Mấy đứa nhóc lập tức vui vẻ bưng bát cơm lên, cắm cúi ăn.

Tô Tử Tích bỗng ngẩng đầu lên: “Gì cơ, dượng chống đẩy hơn hai ngàn cái mà chỉ cần bốn mươi phút ạ?”

Mọi người: “…”

Bà cụ Tô hơi lo lắng.

Lần trước bà nghe Túc Bảo kể chuyện Tô Tử Tích bị ngã từ ban công tầng hai xuống lầu khi cậu bé mới hai - ba tuổi.

Cung phản xạ siêu chậm của cậu thực sự khiến người ta nghi ngờ liệu não cậu có bị tổn thương không… Liệu có di chứng gì sau cú ngã không?

Bà cụ Tô quyết định tìm cơ hội đưa Tô Tử Tích đi kiểm tra não.

Ăn xong, Túc Bảo trở về phòng ngủ đến trưa.

Bà cụ Tô không nói năng gì, chỉ làm thêm món bánh bao tôm vào bữa trưa.

Không biết Túc Bảo tỉnh dậy khi nào, mãi đến khi trên lầu truyền xuống tiếng cạch cạch, bà cụ Tô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trên lầu.

Túc Bảo đang kiễng chân, nhoài người lên cửa, trong tay cầm một cái tuốc nơ vít.

“Tìm trụ khóa...đưa tuốc nơ vít vào đây…”

Bấm, bấm, bấm ~

Khóa cửa đã được cạy thành công.



Túc Bảo: “Oa... tuốc nơ vít thật lợi hại!”

Tiểu Ngũ vừa nghe tiếng tuốc nơ vít, đột nhiên duỗi cổ ra co rút nhịp nhàng, miệng hát: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít, nửa đêm thức dậy lắp sàn, lửa bùng lên rồi đào tuyết, ~ hohohohoho ~!”

Túc Bảo vui vẻ hát đáp lời: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít, trời mỗi lúc một sáng, chúng ta cùng hét to mở cửa đi, ~hahahaha~”

Tiếng hahaha được hát bởi một người và một con vẹt!

Bà cụ Tô vừa đi lên lầu đã nhìn thấy Túc Bảo và Tiểu Ngũ đang ca hát vui vẻ, Tiểu Ngũ đang đứng trên vai Túc Bảo, còn Túc Bảo đang cầm một chiếc tuốc nơ vít trong tay.

Vừa hát vừa phá nhà !!!

Ổ khóa của vài cánh cửa đã bị cạy, tay nắm cửa đã rơi ra.

Túc Bảo cậy ổ khóa ngày càng thành thạo!

Thái dương bà cụ Tô bỗng giật liên tục.

“Túc…. Bảo…!”

Túc Bảo đang phá nhà vui vẻ thì chợt thấy sống lưng ớn lạnh, giọng nói của bà ngoại bỗng vang to bên tai bé.

Bình thường gặp quỷ bé chẳng hề sợ hãi, vậy mà lúc này đây…

Lông tơ trên người cô bé con dựng cả lên, bé dè dặt quay người lại.

Khi thấy đôi mắt bà cụ Tô, Túc Bảo cười rạng rỡ nói: “Bà ngoại!”

Cô bé chạy tới ôm lấy bà cụ Tô, trước tiên cứ phải nắm chặt hai tay bà ngoại cái đã!!!

Ba bé nói bà ngoại có thể chẻ gạch bằng tay không, thật đáng sợ.

Bà cụ Tô nhất thời không thoát ra được, cúi đầu nhìn nụ cười nịnh nọt của cô bé con.

Bà vừa đau đầu vừa buồn cười, hỏi: “Con đang làm gì thế?”

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: “Ngoại ơi, con đang cạy ổ khóa…”

Bà cụ Tô cố kìm nén cảm xúc, 'bình tĩnh' hỏi: “Ai dạy con thứ này?”

Ánh mắt Túc Bảo bắt đầu lảng tránh.

Cô bé cắn môi, nói: “Ngoại ơi, Túc Bảo có thể đền tiền được không? Túc Bảo còn có một bao lì xì lớn vẫn chưa mở ra, có thể dùng để trả nợ…”

Bà cụ Tô không nhịn được nữa, đầu ong ong.

Đền tiền cái quỷ ấy.

Những cánh cửa và ổ khóa trong trang viên nhà họ Tô... mười bao lì xì của Túc Bảo cũng đền không nổi.

Bà cụ Tô nghiêm mặt, duỗi tay nói: “Được, đưa ra đây!”

Túc Bảo buồn bã đi tìm túi xách rồi lấy ra bao lì xì quý giá.

Đó là một phong bao dày, bé đã giấu rất lâu rồi, trước đây có việc gì bé hay dùng bao lì xì nhỏ, không nỡ dùng bao lì xì lớn này.

Bà cụ Tô nhận bao lì xì, mở ra xem xét, nói: “Chưa đủ, chỉ có một phong bao, con dỡ hẳn ba cánh cửa cơ mà.”

Túc Bảo: “….”

Tim bé đau đến rỉ máu, bé buồn bã lấy thêm hai bao lì xì cho bà ngoại.

Bà cụ Tô lắc đầu: “Một cái ổ khóa một vạn tệ, con xem bao lì xì lớn này của con may ra chỉ đủ một cái ổ khóa thôi.”

Túc Bảo: “….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.