Chương trước
Chương sau
Người đó nắm lấy cánh tay Túc Bảo. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt người đó sáng đến lạ thường, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng và u ám.

“Em gái, em đang nhìn gì thế, có muốn vào trong này không?”

Người đó giơ chiếc bao tải rỗng trong tay lên đầu Túc Bảo….

Nhưng, người đó còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên toàn thân bay bật ra ngoài!

Ầm một tiếng, người đó nện mạnh lên tường, tủ trưng bày xung quanh rung lên vài lần, một con búp bê đổ sang một bên.

Vừa chạy đến nơi, Tô Tử Chiến đã nghe thấy tiếng động, cậu chạy đến chắn trước người Túc Bảo theo bản năng.

Túc Bảo quay người lại, khẽ chớp đôi mắt vô tội.

Ơ, anh Tử Chiến đến từ lúc nào vậy nè?

Túc Bảo lại nhìn về phía người bị nện vào tường --- Ơ, sao chú này lại tự bay văng ra vậy nhỉ?

Mặt Tô Tử Chiến lạnh như băng, cậu lạnh lùng hỏi: “Chú là ai?”

Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xám bò dậy, ôm đầu gối ho sặc sụa. Khi anh ta ngước mắt lên, đáy mắt thoáng hiện sự kinh hãi.

Anh ta nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc mình bị cậu bé này đánh bay hay đụng phải quỷ?

“Các em là ai?” Anh ta hỏi.

Thấy Tô Tử Chiến vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta chỉ đành nói: “Anh là nhân viên nơi này…”

Giọng nói khàn khàn như tiếng cưa của anh ta khiến người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.

Người đàn ông nhìn về phía Túc Bảo, hỏi: “Anh thấy cô bé này đứng ở cửa nên hỏi xem cô bé có muốn vào hay không.”

Nghe thấy lời giải thích của người nhân viên, Tô Tử Chiến chau mày, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Một nhân viên có đầu óc bình thường sao có thể mời trẻ con vào nơi làm việc nhỉ?

Đáng lý ra nhân viên nên yêu cầu trẻ con lập tức rời khỏi nơi này.

Tô Tử Chiến chỉ cảm thấy quỷ dị đến khó hiểu.

Túc Bảo lại gật đầu nói: “Được ạ, con muốn vào trong xem thử!”

Tô Tử Chiến vừa toan nói không được vào trong thì Túc Bảo đã sáp tới gần cậu rồi lắc cánh tay cậu, làm nũng: “Anh cả, Túc Bảo muốn vào trong xem một chút, anh cả đi cùng Túc Bảo nha!”

Dứt lời, cô bé lập tức giơ bàn tay nhỏ lên: “Anh cả yên tâm, Túc Bảo nhất định sẽ bảo vệ anh mà!”

Tô Tử Chiến: “….”

Rốt cuộc thì ai bảo vệ ai đây?



Nhưng cuối cùng Tô Tử Chiến vẫn nói: “Chỉ cho phép lần này thôi nha!”

Túc Bảo mừng rơn, nắm tay Tô Tử Chiến nói: “Dạ dạ dạ!”

Tô Tử Chiến: “Anh bị ép đấy!”

Người nhân viên kia quẹt thẻ mở cánh cửa kính ra, hai đứa bé bước vào phòng sản xuất.

Vừa vào phòng, Tô Tử Chiến đã cảm thấy khó chịu trong người. Tổng thể căn phòng được trang trí màu đen, có mấy con búp bê bán thành phẩm bị đóng đinh ở một bên, mang đến cho người nhìn cảm giác vừa áp lực vừa kỳ quái.

Mặt các nhân viên đang làm "bùn" đều rất đờ đẫn, trong căn phòng cách đó không xa có một bàn làm việc làm búp bê, một người làm búp bê BJD đang cúi đầu tập trung khắc khuôn mặt búp bê.

Trên bàn làm việc trước mặt cô ta có rất nhiều mảnh vỡ của búp bê, có búp bê một khớp, có búp bê một bàn tay, còn có búp bê đang lộ cả hộp sọ, tất cả đều giống y như thật. Nếu những bộ phận này không nhỏ xíu thì người nhìn hẳn sẽ có ảo giác như đang xem cảnh phân xác.

Cả căn phòng làm việc chỉ có ba nhân viên.

Tô Tử Chiến bỗng cảm nhận được ‘sự nguy hiểm’.

Cậu nói nhỏ: “Túc Bảo, tụi mình về nhé.”

“Túc Bảo?”

Tô Tử Chiến quay phắt đầu lại mới phát hiện ra Túc Bảo đã biến mất từ lúc nào!

Cậu lập tức quay người, cuối cùng cũng trông thấy Túc Bảo đang ngồi xổm cách đó không xa trước mặt một nhân viên trộn ‘bùn’.

Cô bé tò mò hỏi: “Chú, đây là bùn à?”

Người nhân viên không trả lời.

Ngược lại, người nhân viên mở cửa cho Túc Bảo và Tô Tử Chiến vào phòng sản xuất ban nãy bỗng vô cớ bật cười, nói: “Không phải, đây là…. nhựa cậy!”

Anh ta nói ngắt quãng và kỳ lạ, vừa nói vừa kéo theo một chiếc bao tải.

Anh ta mở bao, múc ra một thìa bột màu trắng, cân trên chiếc cân bên cạnh rồi cẩn thận mở chiếc hộp gỗ trên bàn, lấy một thìa bột nhỏ, sau đó trộn hai thứ bột vào nhau theo tỷ lệ làm bùn.

Khi ước lượng những thứ khác, anh ta khá tùy ý, nhưng lại cực kỳ thận trọng khi mở chiếc hộp gỗ này.

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào bao tải và hộp gỗ.

Cô bé bỗng nhiên hỏi: “Chú ơi, trong này không phải nhựa cây đâu nhỉ? Là…. tro cốt của con người à?”

Động tác trên tay người đàn ông bỗng khựng lại, người nhân viên đang trộn bùn vẫn không ngẩng đầu lấy một lần. Cô gái đang làm búp bê đằng kia bỗng trượt tay, con dao thủ công sắc bén quẹt vào tay cô ta, một giọt máu đỏ tươi lập tức xuất hiện.

Cô đặt ngón tay lên miệng búp bê, giọt máu nhanh chóng bị búp bê hấp thụ, sau đó môi nó chuyển sang màu đỏ son.

Người đàn ông nhìn Túc Bảo hau háu: “Em gái, em nói linh tinh gì thế? Dù người khác luôn có thành kiến với nghề nghiệp của tụi anh, nhưng tụi anh không làm mấy chuyện kinh khủng vậy đâu!”

Túc Bảo nghiêng đầu, cười ngây thơ nói: “Hóa ra là vậy, con xin lỗi ạ!”

Dường như câu hỏi của bé ban nãy chỉ là lời vô ý của trẻ con.



Tô Tử Chiến dứt khoát bế Túc Bảo lên, nói: “Về thôi em!”

Người đàn ông gác công việc đang làm lại, nói: “Phòng làm việc của tụi anh hiếm khi có người tới, hai em đến để đặt làm búp bê à? Để anh đưa hai em đi xem chất lượng vật liệu nơi này nhé!”

Tô Tử Chiến từ chối: “Không cần đâu ạ!”

Túc Bảo ôm cổ Tô Tử Chiến, thầm thì: “Anh ơi, chúng ta xem thêm nha!”

Tô Tử Chiến nhíu mày.

Vì lý do an toàn, cậu lặng lẽ ấn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Có một chiếc chuông báo động được giấu dưới đồng hồ, nếu trong 5 phút nữa cậu không ấn chuông tiếp thì chuông báo động sẽ tự động gửi vị trí của cậu cho cảnh sát.

Người đàn ông nói: “Đến cũng đến rồi, đi xem thử nào!”

Anh ta kéo Túc Bảo và Tô Tử Chiến qua một bên, giới thiệu: “Đây là Trinh Trinh- Thợ thủ công của phòng sản xuất, cô ấy chuyên làm búp bê BJD, từng du học nước ngoài về đấy!”

Túc Bảo vẫy tay: “Chào chị Trinh Trinh, chị là người đã làm Yêu Yêu cho chị Thất Thất phải không ạ?”

Tô Tử Chiến: “…”

Túc Bảo đang nói gì thế này?

Trinh Trinh hơi ngạc nhiên, khẽ đặt con dao trong tay xuống, cười dịu dàng nói: “Hai em là bạn của Cố tiểu thư à? Sao lại tự đến đây, phụ huynh của hai em đâu?”

Túc Bảo ôm Tô Tử Chiến nói: “Ở đây ạ!”

Tô Tử Chiến nói: “Tụi em định đặt làm một con búp bê nên tới đây xem thử!”

Trinh Trinh gật đầu: “Vậy hai em cứ xem đi nhé, hồi nãy chị bất cẩn làm đứt tay, chị đi xử lý vết thương chút nha!”

Túc Bảo gật đầu.

Sau khi Trinh Trinh rời đi, Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của Tô Tử Chiến, nhặt một con búp bê trên bàn lên xem.

Búp bê chưa được ghép mắt vào mặt, đôi mắt còn đang được làm trên chiếc thớt màu xanh lá cây.

Từ lúc vào phòng sản xuất, Tô Tử Chiến vẫn luôn nhíu mày, cậu nhìn về phía bàn làm việc. Ngoài búp bê trên tay Túc Bảo thì trên bàn còn có hai búp bê, một con nhắm mắt, một con có mái tóc dài màu đen buông xõa.

Con búp bê tóc đen đang mở to hai mắt, mắt nó chưa được tô vẽ, trông trống rỗng đến lạ thường.

Tô Tử Chiến ngẩng đầu, chợt phát hiện ra điều bất thường.

Chẳng biết từ lúc nào, ba nhân viên ở phòng sản xuất đã biến mất, chỉ còn lại cậu và Túc Bảo.

Cánh cửa kính đã bị khóa.

Tô Tử Chiến: “….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.