Sau khi bị nhổ ra, Lí Mai òa một tiếng bật khóc, tố cáo: “Nó ăn ta, không ngờ nó lại ăn ta.” 
“Ai cũng là quỷ bị bắt, nó làm thế là giở trò ức hiếp .” 
Quỷ hư vinh bị ghì xuống ở bên khác, hoàn toàn bất động, cười lạnh: “Muốn chém muốn giết cũng dứt khoát cho ta được giải thoát! Bằng không ta sẽ khiến các người cả đời không được yên ổn!” 
Hai mắt nó đỏ ngầu, hằn học nhìn Túc Bảo…. 
Kỷ Trường bỗng giơ tay lên chém một phát như đập hạt dẻ. 
“Đồ đệ của bổn đại nhân mà ngươi cũng dám uy hiếp ư?” 
Đầu quỷ hư vinh bị chém đứt rồi bay ra xa, lăn lông lốc tới chân Tô Tử Du. 
Túc Bảo há hốc miệng, mắt dõi theo cái đầu của dì mập…. cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại trước người Tô Tử Du. 
Tô Tử Du nuốt nước miếng: “Em….đang nhìn gì thế?” 
Túc Bảo chỉ tay vào đầu quỷ hư vinh: “Đầu của dì mập lăn tới chân anh rồi kìa!” 
Tô Tử Du: “..” 
Cậu lập tức đứng dậy rồi ngồi sát cạnh Túc Bảo. 
“Haiz, ngồi ghế hơi khó chịu, anh vẫn thích ngồi đây hơn..” 
Túc Bảo gật đầu: “Em hiểu mà!” 
Tô Tử Du đã không còn muốn giải thích gì nữa rồi. 
Kỷ Trường giơ tay lên, đầu của quỷ hư vinh lại bay về. 
Hắn ngồi xếp bằng, chống cằm, nói: "Vì sao ngươi chết?" 
Quỷ hư vinh cười lạnh: “Không cần hỏi nữa, ta sẽ không nói đâu!” 
Kỷ Trường giơ tay vỗ một cái vào đầu quỷ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2902600/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.