Ngày hôm sau, lại đến ngày cuối tuần khiến người ta cảm thấy sung sướng nhất.
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du khá là có tính kỷ luật tự giác, vẫn thức dậy lúc bảy giờ nhưng Tô Tử Tích và Hân Hân thì lại khác, khi chưa bị đói meo cả bụng thì tuyệt đối sẽ không trở mình.
Tô Tử Du dạo quanh giá sách ở tầng một, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ toàn là vẻ nghiêm nghị.
"Cường độ cảm ứng từ... B=F/IL..."
"Thông lượng từ... Φ là thông lượng từ, B là cường độ cảm ứng từ..."
"Giả sử rằng thông lượng từ được xác định bằng một giá trị nhất định, muốn đạt tới giá trị bằng Φ, B và F được đặt..."
Tô Tử Chiến ngồi ở đối diện đang đọc văn học Shakespeare ngẩng đầu: "?"
Em ấy đang tính cái quỷ gì vậy!
Tô Tử Chiến nói: "Em lại đợi Túc Bảo à?"
Trong hoàn cảnh bình thường thì Tô Tử Du thích ở trong phòng một mình, bởi vì phòng của cậu có một cái bàn học siêu to khổng lồ, có thể chứa đủ đống sách vở cao như núi của cậu.
Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra: "Nói linh tinh."
Tô Tử Chiến cười nhạo, lấy điện thoại ra bấm.
"Ngày hôm qua em đi qua đi lại ở chỗ đó, thế mà còn nói là không phải tìm Túc Bảo, nhưng anh nhìn thấy em đi qua đó rồi."
Hai tai Tô Tử Du nóng lên, mặt không đổi sắc nói: "Con mắt nào của anh nhìn thấy hở? Em không đi tìm Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2902587/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.