Túc Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của ông cụ Tô rồi bình tĩnh hỏi ông ấy: “Ông ngoại, có phải ông ngoại không muốn Túc Bảo đi đúng không ạ?”
Ông cụ Tô mím môi.
Lúc cục bột nhỏ trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng vô cùng.
Ông ấy thở dài: “Đúng vậy, ông ngoại không nỡ.”
Giống như đoá hoa xinh đẹp được mình hết sức bao bọc che chở, không muốn người ta nhìn thấy.
Tuy nhiên nhớ lại trước kia, Cẩm Ngọc cũng từng được ông ấy che chở như thế, đến cuối cùng còn chưa kịp nhìn thấy được sự tuyệt vời của thế gian này đã ra đi trong tiếc nuối.
Ông ấy lại muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này tới trước mặt cục bột nhỏ, để bé nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn…
Túc Bảo dựa vào người ông cụ Tô, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông ngoại, chiến thần là gì vậy ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Chiến thần là một vị anh hùng có tài đánh trận, bọn họ giống như vị thần bảo vệ bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, bây giờ chúng ta có thể sống trong một quốc gia hòa bình tất cả đều nhờ các vị thần bảo vệ như bọn họ đổ máu, hy sinh đổi lại được.”
Tuy từ cái nhìn đầu tiên Mộc Quy Phàm cho người ta một cảm giác anh không phải là một người tốt nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, quả thật Mộc Quy Phàm khiến người ta tôn trọng, dù có thế nào ông cụ Tô cũng sẽ không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2902553/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.