Chương trước
Chương sau
Trung tâm mua sắm, bên cạnh chiếc xe kem đầy màu sắc có ba người đang đứng, một lớn hai nhỏ.

Túc Bảo dán sắt vào tủ kính trong suốt, nuốt nước miếng: "Chị ơi, em muốn một viên vị sữa chua, một viên vị phô mai và một viên vị xoài ạ!"

Chị gái nhỏ bán kem cầm thìa xúc theo vị bé gọi, thìa nào thìa nấy ú nụ, ly kem thoáng chốc đã đựng đầy ba loại kem màu sắc khác nhau.

Túc Bảo nhận lấy, cắn một ngụm trước rồi đưa cho Hân Hân.

Hân Hân háo hức nhìn đủ loại kem trong xe, xua tay: "Không cần không cần, chị muốn tự chọn cơ!"

Túc Bảo lại giơ thìa lên: "Sĩ quan Mộc, a nào!"

Mộc Quy Phàm buồn cười, khom lưng cắn một ngụm nhỏ, ngón tay chọt nhẹ mũi bé: "Gọi ba đi."

Túc Bảo: "Ba!"

Anh không nhịn được nhếch môi, càng nhìn cục bột nhỏ càng thấy thích.

Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh chép miệng: "Kem có gì ngon không?"

Túc Bảo liếc hắn: "Sư phụ, người chưa từng ăn kem ạ? Kem siêu ngon luôn í."

Kỷ Trường bĩu môi: "Chậc, có gì ngon, không phải cũng chỉ là đá bào thôi à."

Hắn không hề hâm mộ đâu.

Thế mà thỉnh thoảng ai kia lại liếc trộm hộp kem trên tay Túc Bảo đấy.

Mộc Quy Phàm trả tiền, vẫn ngồi dựa vào bồn hoa trung tâm, có điều lúc này là một lớn hai nhỏ.

Một chị gái nh vừa đi vừa ngoái đầu lại, bỗng nhiên "rầm" một tiếng, tông sầm vào cửa.

Hân Hân: "Hahaha! Chắc chắn chị gái kia đang nhìn hộp kem của chị, hẳn là thèm muốn chết rồi!"

Túc Bảo: "Em lại thấy hình như chị ấy đang nhìn ba em thì đúng hơn."

Mộc Quy Phàm: "Hử… Chị gái đang nhìn con đấy."

Ba tên "vô lương tâm" ăn dưa... À không, ba quần chúng ăn kem chụm đầu thì thầm.

Nhìn bọn họ ăn uống say sưa, Kỷ Trường im lặng xoay người, khoanh chân ngồi cạnh bồn hoa, cam chịu số phận lật sách.

Kem có gì ngon, hắn vẫn nên đọc sách thôi!

Mấy ngày nay hắn đã xem gần hết đống sách rồi nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích của Tô Cẩm Ngọc.

"Rốt cuộc người đã đi đâu rồi, đi tìm với Túc Bảo khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, đi xa như vậy à…" Kỷ Trường lẩm bẩm.

Lúc này, xe kem phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái: "Cô chủ, cho tôi một phần nhé."

Chị gái bán kem hỏi: "Cô muốn vị gì?"

Tô Tiểu Ngọc nhìn tủ kem, định chọn vị vani… Tô Cẩm Ngọc nhoài người về phía trước, hai mắt lóe sáng nhìn ba vị sữa chua, dâu tây và xoài chằm chằm

Cô muốn ăn!

Kết quả Tô Tiểu Ngọc vừa mở miệng lại thốt lên: "Một viên sữa chua, một viên dâu với một viên xoài."

Tô Tiểu Ngọc ngơ ngác, không đúng, trong lòng cô ấy đang nghĩ tới vị vani cơ mà…

Túc Bảo nghe thấy có người chọn kem vị giống mình, ngay lập tức quay đầu lại: "Wow, chị ấy cũng chọn giống con kìa!"

Vừa dứt lời, bé đã ồ lên.

Chỉ thấy trên người chị gái nhỏ mặc áo thun vàng phối với quần jean đứng trước xe kem có một con quỷ đang bám vào… Một con quỷ vàng chói lọi!

Bé chưa bao giờ nhìn thấy con quỷ nào tỏa ra kim quang như vậy hết.

"Sư phụ ơi, đó là quỷ gì vậy ạ, còn có thể phát sáng..." Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác khó hiểu...

Đúng lúc này, Tô Cẩm Ngọc quay đầu lại, nhìn về phía bé.

Túc Bảo lập tức trợn tròn hai mắt, hộp kem trên tay rớt cái bộp xuống đất!

Kỷ Trường cũng vừa hay ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt, cả người hắn đã nhảy dựng khỏi bồn hoa, tròng mắt suýt thì rớt thẳng xuống đất!

"Cmn?? Cmn???"

Hắn hoảng hốt nói không nên lời, theo thói quen văng hai câu chửi thề.

Con quỷ tỏa ra kim quang lấp lánh không phải Tô Cẩm Ngọc thì còn có thể là ai!

"Cô… Sao cô lại chạy đến trên người kẻ khác thế?"

Quá vô lý!

Không hợp lẽ thường!

Tô Cẩm Ngọc không phải ác quỷ cũng chẳng phải lệ quỷ, sao có thể bám vào người khác được?

Nhìn kim quang lấp lánh tỏa ra từ hồn thể cô, Kỷ Trường nhanh chóng hiểu ra, xét trên một khía cạnh nào đó thì trường hợp này không phải quỷ bám thân mà là thần may mắn phù hộ nhỉ?

Túc Bảo chạy qua ôm chân Tô Tiểu Ngọc, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Cẩm Ngọc sau lưng cô ấy.

"Mẹ ơi!"

Tô Tiểu Ngọc: ??? Bạn nhỏ, muốn ăn kem cũng không cần phải gọi cô là mẹ thế đâu!

Túc Bảo không chịu buông tay, cứ nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm rồi nức nở gọi mẹ.

Khoảnh khắc bé gọi mẹ, Tô Cẩm Ngọc cũng ngơ ngác, đứa bé này là ai vậy?

Trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đáng yêu vô cùng, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, mái tóc bện thành hai bím nhỏ, mấy sợi lòa xòa trên trán được một cái kẹp be bé giữ lại, lộ ra vầng trán tròn trịa.

Trong nháy mắt, dường như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, thế nhưng đầu óc cô vẫn trống rỗng, không thể nhớ ra được!

Chẳng qua không hiểu sao Tô Cẩm Ngọc lại cảm thấy ngực mình đau xót, có một loại xúc động muốn ôm đứa trẻ trước mắt này vào lòng. Cô giãy dụa muốn rời khỏi người Tô Tiểu Ngọc nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.

Bên cạnh, Hân Hân há hốc miệng, ngẩn tò te.

Mộc Quy Phàm tỉnh lại từ trong kinh ngạc, sải đôi chân dài đi tới: "Xin lỗi, đây là con gái tôi..."

Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo vừa nức nở vừa dán mắt vào phía sau Tô Tiểu Ngọc, ánh mắt khẽ lóe lên, trầm mặt nói: "Con gái tôi vừa sinh ra đã không có mẹ, chắc con bé nhìn lầm rồi."

Tô Tiểu Ngọc à một tiếng: "Thì ra là thế…"

Nhìn cục bột nhỏ khóc như mưa trước mặt, Tô Tiểu Ngọc mềm lòng, đưa kem trên tay cho bé: "Khụ, cho em này, kem của em rơi mất rồi."

Túc Bảo dụi mắt, thút thít: "Vậy thì chị không có..."

Tô Tiểu Ngọc vừa định nói chuyện thì chị gái bán kem đã vui mừng reo lên: "Wow, xin chúc mừng vị khách thứ một nghìn ngày hôm nay! Chờ một chút nhé, tôi có một món quà nhỏ dành tặng cô!"

Tô Tiểu Ngọc: "..."

Chỉ thấy nhân viên cửa hàng lại nhanh chóng làm một hộp kem giống y như đúc.

"Ta da~ Mua một tặng một!" Cô ấy vui vẻ nói.

Tô Tiểu Ngọc nhận lấy, chết lặng cảm ơn… Cái, cái may mắn này có hơi trùng hợp quá rồi không!

Lần này, trên bồn hoa bên cạnh có bốn người đang ngồi: Túc Bảo, Tô Tiểu Ngọc, Hân Hân và Mộc Quy Phàm.

Túc Bảo nắm lấy tay Tô Tiểu Ngọc, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm, thật ra là bé đang nhìn Tô Cẩm Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc khó hiểu sờ trán mình: "Bạn nhỏ, trên đầu chị có cái gì à?"

Túc Bảo lắc đầu, không có gì hết, chỉ có mẹ của bé thôi!

Tô Cẩm Ngọc nhìn trái nhìn phải, xác nhận Túc Bảo thật sự đang nhìn mình, còn gọi mình là mẹ. Cô chỉ vào bản thân, hỏi: "Bạn nhỏ, con biết cô là ai à?"

Cục bột nhỏ lập tức mếu máo: "Hu hu, mẹ không nhận ra Túc Bảo!"

Kỷ Trường vò đầu: "Chuyện này… Có thể do hồn phách tản đi khắp nơi nên bị mất trí nhớ…"

Nói xong, hắn vội vàng bổ sung: "Chẳng qua không sao, chỉ cần chúng ta tìm về những mảnh vụn linh hồn khác của mẹ con là cô ấy sẽ nhớ lại thôi!"

Đến giờ Túc Bảo mới hiểu thì ra là như vậy, chỉ cần bé tìm thấy những "mảnh" mẹ khác là mẹ sẽ nhớ lại mình đúng không?

Bé nặng nề gật đầu: "Dạ! Mẹ quên mất Túc Bảo cũng không sao, Túc Bảo sẽ giúp mẹ nhớ lại..."

Tô Tiểu Ngọc: "Hự..."

Cô ném cho Mộc Quy Phàm một ánh mắt cầu cứu, anh trai, quản tốt con gái mình đi! Cô ấy vẫn còn là gái mười tám đôi mươi, dù có lén lút theo đuổi nam thần nhưng không muốn có một đứa con từ trên trời rớt xuống vậy đâu…

Mộc Quy Phàm như hiểu được cái gì, hơi ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật xin lỗi, lúc trước con gái tôi không như vậy, chẳng biết hôm nay có thể mời cô đến nhà ngồi một lát được không?"

Sợ cô gái hiểu lầm, anh ngay lập tức nhấn mạnh: "Cô yên tâm, trong nhà còn có ông bà ngoại và các cậu ruột của bé."

Tô Tiểu Ngọc vốn định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tủi thân của Túc Bảo, cô ấy lại không kìm lòng được nói: "Cũng được…"

"Vậy đi thôi!" Mộc Quy Phàm đứng lên.

Cục cưng, ba chỉ có thể giúp con tới đây thôi

Về phần người mẹ trong lời Túc Bảo… Mộc Quy Phàm nhìn thoáng qua đỉnh đầu cô gái, chẳng thấy cái gì hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.