Mộc Quy Phàm ngồi trên sofa, Túc Bảo ngồi xổm trước mặt anh, nắm cổ chân anh để kiểm tra. 
Chỉ thấy dấu tay màu xanh tím trên chân của Mộc Quy Phàm sẫm màu hơn, như thể bị ăn mòn dần. 
Túc Bảo lấy lá bùa màu vàng ra đốt, sau đó lấy một cái chậu chứa nước, rắc tro của lá bùa vào trong chậu rồi dùng thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ khuấy đều. 
Túc Bảo nắm chân Mộc Quy Phàm đặt chúng vào chậu để rửa chân bằng nước lá bùa. 
Cô bé lẩm bẩm: “Chân thối, chân thối to của ba, chân vừa to vừa thối ơi…” 
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật. 
Anh không có bệnh hôi chân đâu nhé! 
Khi nước bùa tạt vào dấu tay xanh tím trên chân, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó dấu xanh tím dần mờ đi. 
Một lúc sau, chậu nước đã chuyển sang màu đen. 
“Woa, lệ quỷ đó nha!” 
Túc Bảo kinh ngạc: “Lệ quỷ còn không kéo được ba xuống dưới, ba thật quá lợi hại!” 
Mộc Quy Phàm: “….” 
Anh nhất thời không phân rõ, rốt cuộc bảo bối đang khen anh hay khen lệ quỷ? 
Túc Bảo bưng chậu chạy vào phòng tắm, đổ nước vào bồn cầu, xả nước thải, sau đó lại lấy nửa chậu nước ấm. 
Lặp lại hai lần như vậy, chân của Mộc Quy Phàm đã trở lại bình thường. 
Túc Bảo lại vớ chiếc áo choàng màu vàng trên lưng cô bé xuống rồi quấn quanh chân Mộc Quy Phàm. 
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo bận bịu trước mặt anh. Cô bé con rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2902321/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.