Trang viên nhà họ Tô. 
Tô Tử Tích nằm nhoài trên sofa, chán nản nhìn ra ngoài rồi lại nhìn con rùa trong tay. 
Thật nhàm chán…” Cậu đặt con rùa lộn ngược lên bàn rồi xoay nó quay mòng mòng. 
Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang, vỗ cánh kêu: “Con lừa hói. Ông nội ở đây nè. Có bản lĩnh thì tới bắt ta đi, bắt một con rùa thì giỏi giang cái gì?” 
Tô Tử Tích liếc nhìn con vẹt xanh đã thành tinh. 
“Cậy mình mày có cánh nên tao không bắt được mày à.” Tô Tử Tích nói: “Nếu không có cánh thì bây giờ lông của mày đã bị tao nhổ sạch rồi!” [1]. 
Tiểu Ngũ kêu một tiếng rồi bay vù ra ngoài: “Đồ ngốc. Ta là vẹt đực, vẹt đực đó nha.” 
Tô Tử Tích: “….” 
Tô Tử Du đang mày mò lưới đánh cá bỗng cười phá lên: “Tô Tử Tích, em bị bệnh hả, tự nhiên lại muốn lột trần một con vẹt!” [2]. 
[1], [2]: Nhổ sạch có bính âm là bá guāng, lột trần có bính âm là bā guāng. 
Tô Tử Tích tức điên: “Em nói nhổ sạch lông, không phải lột trần.” 
Tô Tử Du lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Tử Tích, nói: “Hiếm khi thấy em không chơi game, đang chờ Túc Bảo à?” 
Tô Tử Du nói tiếp: “Có cần phải thế không?” 
Lúc Túc Bảo về sẽ có tiếng ồn, bọn họ có cần phải ở đây chờ dài cổ không?? 
Tô Tử Tích bị vạch trần tâm tư, hừ một tiếng: “Em ở trong phòng ngột ngạt lắm, ra ngoài chọc con rùa cho vui thôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2851907/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.