Chương trước
Chương sau
Tô Cẩm Ngọc cười gần chết, nói: “Lời của Túc Bảo hẳn là có ý nói rằng khi lớn lên con bé sẽ chăm chỉ kiếm tiền, giúp đỡ Hân Hân.”

Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng nha đúng nha~ Vẫn là mẹ hiểu cô bé.

Hân Hân ngẩn người, chẳng hiểu chuyện gì, nói: “Chị có buồn đâu!”

Cô bé nói tiếp: “Ba chị nói có thể nhớ mẹ vì trẻ con nhớ mẹ là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không nên đi thăm mẹ.”

“Vì mẹ chị làm chuyện xấu nên mẹ phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Con người không thể sống vô pháp vô thiên được.”

Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt, hình như bé hiểu rồi.

Nhớ mẹ và đi gặp mẹ, không phải chỉ có thể chọn một trong hai.

“Woa! Chị Hân Hân ngày càng thông minh, em thấy chị tuyệt lắm đó!” Túc Bảo rất vui vì đã nghĩ thông suốt chuyện này.

Được Túc Bảo xuýt xoa khen ngợi, cả người Hân Hân lâng lâng, cô bé vui vẻ nói: “Thật à thật à? Chị cũng cảm thấy dạo này chị ngày càng thông minh! Em nhìn xem có phải não chị to hơn chút không nè?”

Túc Bảo vạch tóc Hân Hân ra: “Không thể nhìn thấy não bên trong đâu ạ!”

Hân Hân nói: “Vậy em nhìn đầu chị đi, có phải đầu chị to hơn chút rồi không?”

Túc Bảo nhìn kỹ rồi nói: “Hình như to hơn thật!”

Hân Hân đắc ý nói: “Sau này cứ gọi chị là Hân đầu to nhé!”

Túc Bảo: “Dạ, dạ! Chị Hân Hân đầu to!”

Hân Hân vui mừng đáp: “Ừ!”

Tô Nhất Trần, Tô Cẩm Ngọc, Kỷ Trường đồng loạt giật khóe môi.

Trẻ con vẫn luôn ngây thơ đơn thuần như vậy.

Hân Hân không biết rằng, sau này cô bé sẽ hối hận vì tự đặt cho mình cái tên như vậy.

Hai cô bé tíu ta tíu tít nắm tay nhau chạy vào nhà.

Ánh mắt Tô Nhất Trần chan chứa sự dịu dàng.

Sau khi Túc Bảo đến, Hân Hân đã có bạn đồng hành.

Về đến thư phòng, vẻ rạng rỡ trên mặt Tô Nhất Trần mới vơi bớt, ánh mắt anh lại trở nên rét lạnh và tràn đầy sát khí.

Anh toan gọi điện kêu người ‘chăm sóc chu đáo’ cho Vệ Uyển trong tù giam.

Chợt nghe thấy tiếng cửa mở cạch một tiếng, Túc Bảo thò đầu vào.

“Cậu cả, có phải cậu định làm chuyện xấu không ạ?” Cô bé con hỏi.

Tô Nhất Trần cúp điện thoại, nói: “Không hề.”

Tô Cẩm Ngọc dẩu môi: “Mẹ còn không hiểu cậu cả của con sao? Chắc chắn cậu con muốn kêu người dạy dỗ Vệ Uyển đó mà.”

Tuy cô rất tức giận, nhưng cô không muốn anh cả dính chút vết nhơ vì Vệ Uyển.



Tô Cẩm Ngọc nói: “Túc Bảo, kêu cậu cả của con đừng làm chuyện dại dột.”

Báo thù ấy hả, ai nói chỉ người sống mới làm được?

Một mình quỷ hồn là cô đã có thể hù chết Vệ Uyển rồi!!

Túc Bảo được Tô Nhất Trần bế ngồi trên đùi anh, cô bé cố giơ tay xoa đầu Tô Nhất Trần: “Cậu cả phải ngoan nha, đừng làm chuyện dại dột.”

Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo: “Con lại biết cậu cả tính làm gì à?”

Túc Bảo chỉ tay sang bên cạnh: “Mẹ con nói mẹ còn không hiểu cậu ư?”

Sống lưng Tô Nhất Trần hơi cứng lại, anh hỏi: “Bây giờ mẹ con đang ở bên cạnh à?”

Thực ra lúc ở phòng thăm tù ban nãy, có một khoảnh khắc anh đã ghen tị với Vệ Uyển.

Ít ra cô ta có thể nhìn thấy Ngọc Nhi.

Người mà cô ta khiếp sợ lại chính là người mà nhà họ Tô muốn gặp cũng chẳng gặp được.

Túc Bảo bỗng duỗi tay rồi đẩy mí mắt Tô Nhất Trần lên: “Đây, cậu cả nhìn đi ạ.”

Tô Nhất Trần vừa mất cảnh giác một chốc mà mí mắt đã bị đẩy lên??

Trong tầm nhìn mơ hồ, anh chợt phát hiện ra một người đứng bên cạnh, người đó nói: “Túc Bảo, con đừng chọc vào mắt cậu cả của con! Không nhìn thấy được cũng kệ đi, chẳng phải sư phụ con đã nói nếu mẹ gặp gỡ người nhà thì sẽ ảnh hưởng tới con….”

Tô Cẩm Ngọc còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn: “Ngọc Nhi!”

Tô Cẩm Ngọc ngẩn người, nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Anh cả, anh có thể trông thấy em rồi à?”

Xa cách 5 năm, hai anh em lại có thể tận mắt nhìn thấy nhau.

Tô Cẩm Ngọc bỗng nhiên không nói nên lời.

Cổ họng Tô Nhất Trần như bị nhét một cục bông gòn, anh im lặng hồi lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Ngọc.

Cô em gái mà họ yêu thương hơn nửa cuộc đời giờ đã trở thành một quỷ hồn…

Nghĩ tới đây, trái tim Tô Nhất Trần lại nhói đau.

Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã lặng lẽ đi ra cửa rồi khẽ đóng cửa lại.

Mẹ và cậu cả chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, lúc này nên ngoan ngoãn rời đi, để lại không gian cho họ.

Cô bé con vui vẻ chạy đi tìm bà cụ Tô.

Bà cụ Tô đang luyện kiếm, hai má ửng hồng, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin rằng bà cụ trước mặt chính là bà cụ ngồi xe lăn suốt một thời gian dài trước đây!

"Sao vậy con?" Nhìn thấy Túc Bảo chạy tới, bà cụ Tô thở hổn hển hỏi: "Túc Bảo của chúng ta vừa làm gì mà mệt thế này?"

Túc Bảo đáp: “Con bận nhiều việc lắm nha!”

Bận đến mầm non, bận bắt quỷ.

Vừa dỗ ngọt chị Hân Hân xong lại dỗ dành cậu cả!



Cô bé quyết định từ bây giờ bắt đầu phải kiếm tiền thôi!

Bé phải chịu trách nhiệm với mọi người trong nhà họ Tô từ già tới trẻ. Có như vậy, cậu cả sẽ không cần đi làm nữa, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn!

“Đúng rồi ngoại ơi, cậu cả có uống thuốc đúng giờ không ạ?” Cô bé hệt như một bà mẹ nhọc lòng vì con cái.

Bà cụ Tô chỉ thấy buồn cười: “Có nha, hình như dạo này cậu cả con ổn hơn nhiều đấy.”

Khi trước, sắc mặt của Tô Nhất Trần rất tệ-----Những người thức khuya lâu và mắc chứng mất ngủ trong suốt một khoảng thời gian dài thì dù có làn da trắng đến đâu cũng sẽ sạm đi.

Nhưng dạo này, da mặt Tô Nhất Trần dần trắng lại, thay đổi quá rõ ràng nên anh lại bắt đầu đi phơi nắng để da rám nắng.

Túc Bảo gật đầu: “Dạ, vậy là tốt rồi!”

Gia đình cô bé sẽ ngày một tốt hơn nha!

**

Đêm đến, gió thổi qua then cửa trong phòng giam.

Lúc này, Vệ Uyển cảm thấy mình không ổn chút nào.

Tất cả tù nhân trong cùng một phòng đều nằm trên chiếc giường ghép liền.

Phòng giam cô ta ở là phòng giam 14 người, cô ta bị đẩy xuống vị trí cuối cùng, sát nhà vệ sinh, thực sự rất kinh tởm.

Đây là nơi mà con người có thể ở ư? Xã hội bây giờ phát triển như vậy, không thể cải thiện chất lượng cuộc sống trong tù ư? !

Nhiều người nằm chung một phòng, đôi khi còn có người ngáy to khi ngủ, ồn muốn chết!

Vì chuyện xảy ra ban ngày mà Vệ Uyển không ngủ được, bây giờ nghe tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ càng khó chịu hơn.

Nhà họ Tô đúng là máu lạnh mà, cô ta sinh Hân Hân và Tô Tử Tích cho nhà họ Tô, không có công lao cũng có khổ lao!

Ánh mắt của Tô Nhất Trần lúc rời đi….hệt như muốn giết chết cô ta!!

Sau này cô ta sống thế nào trong tù đây?

Ở trong tù vô cùng vất vả. Không giống như người bên ngoài tưởng tượng, nào là được cung cấp chỗ ăn chỗ ở, nào là ngày ngày ra ngoài đi dạo.

Tù nhân phải làm những công việc như siết vít, dán bút bi... Một số thứ rẻ tiền trên thị trường thực chất được sản xuất trên dây chuyền sản xuất của nhà tù.

Rất mệt mỏi!

Nếu Tô Nhất Trần âm thầm kêu người giở trò thì cô ta có thể tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo của cô ta sẽ luôn có việc làm mãi không hết, thậm chí còn có thể bị đánh, bị ấn đầu và uống nước tiểu...

Vệ Uyển càng nghĩ càng tủi thân và bất bình.

Cô ta chỉ muốn gặp con gái của mình thôi, lẽ nào chút quyền con người này cũng bị tước bỏ luôn ư??

Vệ Uyển đang nghĩ ngợi thì chiếc giường ghép lại kêu kẽo kẹt.

Vệ Uyển đã quá quen với âm thanh này, đúng là cái tù ngục rách rưới, hễ ai lật người thì giường lập tức phát ra tiếng động.

Nhưng tiếng cót két mãi không dừng lại, Vệ Uyển bực bội mở mắt ra….

Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta run lên vì sợ hãi, xém chút nữa hồn vía cô ta đã thăng thiên luôn rồi….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.