Sau một tiếng đồng hồ cố gắng tìm cách lấy lòng tin ở mọi người nhưng chứng cứ quá rõ ràng. Carlos đành cúi đầu chấp nhận trước sự khinh miệt của Mạn Tử và Dĩ Đằng, chắc là do một khoảng thời gian Dĩ Đằng và Carlos yêu nhau lãng mạn vậy mà bây giờ như thế này thì ai mà không buồn.
" Từ mai, cô sẽ mãi không làm ở đây nữa. Lý di thế nào thì cô cũng đã hiểu. "
Câu nói của Tề Dương làm nhiều người trong khách sạn phải quay nhìn,tiếng xì xầm bàn tán ngày càng nhiều khiến Carlos như muốn chết đi. Đột nhiên một bàn tay của ai đó kéo Carlos ra bên ngoài khách sạn:
" Anh làm gì vậy? Buông tôi ra! Buông ra mau! "
" Tại sao em làm như thế, có biết anh khó chịu lắm không? "_Giọng cậu bây giờ rất buồn và đau đớn.
Đáp trả câu hỏi đó là sự im lặng khác thường. Khuôn mặt phúc hậu của cô không có biểu hiện quan tâm nào,sâu thẳm trong đôi mắt của Carlos là nỗi cô đơn vô hình không ai hiểu được. Cô bật khóc nức nở nhìn chẳng khác nào một bông hoa hồng tuyệt đẹp đang héo dần.
Đặt tay lên vai cô mà từ tốn, cậu nói:
" Anh hiểu mà!Đây sẽ là lần cuối cùng trong đời anh bảo vệ em khỏi những lời bàn tán. Chào em! "
Anh bỏ đi vào trong cười vui vẻ với mọi người mặc Carlos ngoài đó nhìn cậu trong nuối tiếc và hối hận vì bỏ qua cơ hội tốt này.
Mặn Tử mỉm nhẹ nói với giọng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tu-va-tong-tai-nhu-nhuoc/2463211/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.