Tối mười lăm tháng Tám, cả thành Long Giang chìm vào hoàng hôn, nhưng đêm Trung thu náo nhiệt chỉ mới gõ trống bắt đầu mà thôi. Khắp các nẻo đường lớn nhỏ trong thành đều treo đèn lồng đủ kiểu, mọi cửa hàng mở rộng cửa đón khách, ven đường thì có quán nhỏ bán đồ ăn thức uống, bán trâm hoa, còn có khỉ làm xiếc, người kể chuyện...... Bên này hô một câu "Đã đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ", bên kia nhân tiện chêm vào một câu "Có tiền thì xài tiền đi thôi". Dân chúng rảnh rỗi đều đổ xô ra đường tham gia náo nhiệt, đặc biệt là các tiểu nương tử thường ngày hiếm khi có cơ hội ra ngoài, các nàng mặc váy lụa thịnh hành nhất rồi được người nhà dẫn đi, vừa ngượng ngùng vừa hiếu kỳ nhìn ngó những thứ trên đường, thỉnh thoảng có nam tử trẻ tuổi đi ngang qua thì lại nắm khăn tay lặng lẽ đỏ mặt. Nhưng trong thành chẳng có nơi nào rộn rã náo nhiệt bằng bờ hoa mai. Trên sông thuyền hoa lớn nhỏ thắp đèn sáng như ban ngày, người ca hát đánh đàn nhảy múa trên thuyền đều là những cô nương bán nghệ không bán thân xuất sắc nhất hoa lâu. Bên bờ còn treo đèn lồng trải dài suốt một dặm, ai có chút học thức cũng muốn đến xem câu đố trên đèn lồng, phải đoán ra được mấy câu để những kẻ ngu dốt bên cạnh ghen tị đến nỗi cắn trụi móng tay mới được. "Đến rồi đến rồi!" Trong đám đông vang lên tiếng hét to, sau đó một đám học sinh trẻ tuổi mặc trường bào thanh lịch vây quanh mấy lão gia râu dài đi tới bên này. "Chẳng lẽ đó là Huyện thái gia?" Một bà tử nhón chân lên cố nhìn sang bên kia. Một nam tử đội mũ nói: "Đúng vậy, vị mặc trường bào xanh lục chính là Huyện thái gia của chúng ta! Còn vị mặc trường bào xanh nhạt là Huyện thừa Huyện lão gia, lão gia râu dài mặc áo xám là Trương đại học sĩ!" Nam tử kia nghỉ lấy hơi, thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ mong đợi thì hăng hái hẳn lên, hắn lần lượt giới thiệu từng người: "......Tiểu công tử xuất sắc nhất tuấn tú nhất đằng kia chính là con trai một của Huyện thừa lão gia, công tử Lý Mộng Ngư đấy!" Tất cả dân chúng đều rướn cổ háo hức nhìn sang bên kia: "Thật thật là đẹp!" Nhưng dù bọn họ có bàn tán xôn xao cỡ nào thì Lý Mộng Ngư cũng chẳng có tâm tư đâu để ý, tối nay nhiệm vụ của hắn là quan trọng nhất nên giờ hắn đang tập trung tinh thần cao độ, không dám lơ là giờ phút nào. "Lên thuyền thôi nào, các vị cẩn thận dưới chân nhé!" Một tiên sinh trung niên mỉm cười đi tới đỡ Huyện lệnh lên thuyền hoa, Lý Mộng Ngư cũng đỡ cha mình lên theo. Lần thi hội này ngoại trừ Dương Quan Văn cáo ốm vắng mặt thì mọi học sinh tham gia đều là những người xuất sắc nhất trong thư viện, vì vậy sau khi lên thuyền, các thiếu niên vừa kích động vừa kiêu ngạo này đều vờ như không thèm để ý bên ngoài, lũ lượt kéo ra đứng bên mạn thuyền phe phẩy quạt, vừa đắc ý vừa ngượng ngùng hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng của dân chúng vây xem trên bờ, nếu không phải vẫy tay chào có chút hạ giá thì bảo đảm mọi người sẽ hò hét đến khản cả giọng. . Truyện Gia Đấu Từ trước đến nay Lý Mộng Ngư không thích góp mặt vào loại náo nhiệt này, thế là lên thuyền ngồi uống trà, nhưng chính vì vậy mà lại được Huyện lệnh khen một câu "ổn trọng trầm tĩnh". "......" Lý Huyện thừa cười ha ha, nghĩ thầm ngươi phải ăn một bữa cơm với hắn, nhìn tiểu tử thúi này kén cá chọn canh xem ngươi có nói được câu này nữa không. Lý Mộng Ngư bình thản đứng lên chắp tay cảm ơn Huyện lệnh rồi nói: "Dân chúng trên bờ càng lúc càng đông, chắc hẳn đều chạy tới để được thấy đại nhân uy vũ, nhưng nhiều người dễ gây náo loạn, hay là bây giờ chúng ta cho thuyền xuất phát được không ạ?" Huyện lệnh vuốt râu khen: "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo, Hành Chi, ngươi dạy con thật khéo, thôi chúng ta xuất phát đi." Những học sinh khác thấy Lý Mộng Ngư cố sức lấy lòng Huyện lệnh thì trong lòng thầm mắng tiểu tử này thật gian xảo, mọi người vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, có học sinh nhanh nhảu mở miệng nói: "Giờ này ở hạ nguồn dân chúng đang thả đèn trên sông, khung cảnh Long Hồ chắc hẳn lung linh rực rỡ lắm." Không ngờ hắn vừa dứt lời thì một người chèo thuyền liền đến bẩm báo: "Huyện thái gia, đằng trước có hai chiếc thuyền không cẩn thận đụng nhau cản trở đường sông, thuyền hoa bình thường thì không sao nhưng thuyền này của chúng ta lớn nhất...... chỉ sợ không qua được đâu ạ." Huyện lệnh vội hỏi: "Có ai bị thương không?" Người chèo thuyền cười nói: "Huyện thái gia quả nhiên yêu dân như con, may mà chỉ lật thuyền chứ không ai bị thương, các bên đã thương lượng hỗ trợ vớt hàng hóa nên cũng không tranh chấp ầm ĩ gì cả." Huyện lệnh hài lòng gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta lên thượng nguồn đi, đúng lúc được yên tĩnh một chút để lão phu thưởng thức tài hoa của các vị học sinh." Lý Mộng Ngư nhắm mắt lại, khẽ thở phào một hơi. Từ bờ hoa mai xuống hạ nguồn là Long Hồ, ngày thường cũng không sao nhưng hôm nay là Trung thu, đèn cầu nguyện mà dân chúng thả xuống sông đều trôi dạt tới Long Hồ nên ai cũng muốn xuôi dòng xuống Long Hồ thưởng thức cảnh đẹp "Trăng sao trải khắp mặt hồ". Nhưng từ bờ hoa mai lên thượng nguồn lại là Ổ Đầu, đó là nơi mà đêm nay họ phải diễn một vở kịch quan trọng, vì vậy thuyền hoa nhất định phải lên thượng nguồn mới được! Hạ nguồn có đụng thuyền cản đường, xem ra Vương Tứ Hải làm việc không tệ, lúc đầu hắn cực kỳ lo lắng, còn nghĩ nếu không thành công thì bất luận thế nào mình cũng phải tìm cách thuyết phục Huyện lệnh cho thuyền lên thượng nguồn. Qua được cửa này nhưng cửa tiếp theo mới là quan trọng nhất! Lý Mộng Ngư vừa đi theo người khác nói chuyện góp vui với Huyện lệnh vừa để ý trên bờ, khi nhìn thấy một chiếc đèn lồng đỏ liên tục nhấp nháy thì hắn siết chặt tay, sau đó bắt đầu tìm thời cơ hành động. Chờ nghe thấy một học sinh đề nghị: "...... Hay là chúng ta đoán câu đố đi." Lý Mộng Ngư lập tức tiếp lời: "Ta lại có đề nghị khác." Hắn nở nụ cười nhàn nhạt rồi vừa phe phẩy quạt vừa nói: "Hay là mỗi người chúng ta nghĩ một điều bí ẩn rồi lần lượt đoán ra, mọi năm đều là đố chữ, năm nay chúng ta thử tìm trò nào mới mẻ hơn đi, chẳng hạn như...... đoán tranh thế nào?" Chu tiên sinh yêu thích tranh chữ của Lục Trường An cười nói: "Ý kiến này cũng không tệ." Học sinh bị Lý Mộng Ngư cướp lời không cam lòng nói: "Đoán tranh à, ngày xưa chúng ta ở thư viện cũng thường xuyên so tài, chắc mọi người đã......" "Nếu vậy thì," Lý Mộng Ngư ngắt lời hắn, cười nói: "Nếu vậy thì chúng ta tăng độ khó lên đi, che mắt vẽ tranh được không?" Học sinh kia nói: "A, cái này, cái này lại chưa chuẩn bị trước, lấy đâu ra nhiều vải che mắt thế chứ." Trong lòng Lý Mộng Ngư vui mừng nở hoa, thầm nghĩ ngươi quả thực còn được việc hơn cả người mà ta gài sẵn, vai phụ này quá tốt rồi! "Chẳng phải đơn giản lắm sao, chúng ta chỉ cần tắt hết đèn đuốc để bóng đêm góp vui thì đâu cần vải nữa nhỉ?" Lý Mộng Ngư vừa nói vừa dùng sức véo đùi cha mình dưới gầm bàn. Lý Huyện thừa: "......" Hắn thật không biết rốt cuộc con trai mình đã uống nhầm thuốc gì, thường ngày cũng không thấy hắn tích cực như thế, lại cứ nhè ngay đêm nay để bày trò. Lý Huyện thừa bị véo đau đành phải cắn răng cười nói: "Ha ha, chủ ý này cũng không tệ!" Mặt ông đỏ ửng, cố nhịn không véo cái chân thúi của con trai mình. Nhưng Huyện lệnh lại rộng lượng hơn ông nhiều, hắn khen: "Bóng đêm góp vui, ha ha ha, thú vị thú vị, ta thấy cứ làm như thế đi!" Các học sinh đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười gật đầu đáp ứng, sau đó lại lén trừng mắt nhìn Lý Mộng Ngư, không ngờ tên này còn gây náo động như vậy, chậc chậc chậc! Mấy đồng tử nhanh nhẹn đem bút mực giấy nghiên tới cho mọi người, Lý Tiểu Phúc âm thầm đến cạnh Lý Mộng Ngư thì thào: "Trên bờ lại có đèn lồng báo tin, hình như Lục công tử bên kia vẫn chưa giải quyết xong đám người Trương gia." Lý Mộng Ngư: "......" Trước khi hắn lên thuyền đã nhận được tin Trương Thiên Hổ cử không ít người canh gác bờ sông Ổ Đầu. Dân chúng đều như ong vỡ tổ kéo xuống hạ nguồn ngắm đèn lồng Long Hồ, chẳng ai muốn tới những nơi vắng vẻ như Ổ Đầu, huống chi Trương gia còn chê bai Ổ Đầu chỗ này không ổn chỗ kia không tốt nên trong ngày lễ tốt lành thế này mọi người đều tránh xa nơi rủi ro kia, dù vậy Trương Thiên Hổ có tật giật mình nên vẫn cử không ít người canh chừng thuyền qua lại trên sông, mấy người Lương Tuyển đành phải ra roi thúc ngựa chạy tới xử lý mấy kẻ này. Lý Mộng Ngư nghiêng đầu hỏi: "Nhóm người chèo thuyền đã thu xếp xong chưa?" Lý Tiểu Phúc đắc ý gật đầu: "Ta bảo bọn họ là Huyện thừa lão gia đã dặn chỉ được chèo thuyền bằng sào trúc nhẹ nhàng chứ không được dùng mái chèo, càng không được gây ra tiếng động lớn, nếu làm Huyện thừa lão gia không vui thì sẽ bắt bọn họ về nha môn nhốt vào đại lao đánh bằng roi! Bọn họ nghe lời lắm, không tin ngươi nghe thử xem, một tiếng chèo thuyền cũng không có!" "......" Lý Mộng Ngư nhìn trộm cha mình, thấy Lý Huyện thừa công chính liêm minh đang thoải mái nói chuyện phiếm với Huyện lệnh, hắn lặng lẽ nuốt nước bọt, thầm nghĩ xin lỗi cha nhé! "Được rồi, ngươi đi xuống đi." Lý Mộng Ngư lại dặn dò: "Đợi lát nữa nhớ thổi tắt nến đấy, tay chân lanh lẹ một chút." Lý Tiểu Phúc hăng hái gật đầu rồi kích động lui ra. Lý Mộng Ngư vuốt phẳng tờ giấy trước mặt rồi cầm chặn giấy đè lên, thấy Huyện lệnh còn vui vẻ trò chuyện với cha hắn thì đành phải sốt ruột lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân? Bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa ạ?" Một học sinh ân cần cười nói: "Nếu giờ chúng ta may mắn được đại nhân ra đề thì tốt quá." Tốt cái đầu ngươi á! Lý Mộng Ngư thoáng liếc thấy trên bờ lại có ánh đèn lồng lóe lên, biết thuyền của họ đã sắp đến Ổ Đầu, việc này không được chậm trễ, nếu không tắt đèn thì hỏng bét! Lý Mộng Ngư cắn răng nhấp nhổm nghe Huyện lệnh dài dòng lê thê, bắt đầu giở lại chiêu cũ duỗi tay sang véo mạnh vào đùi cha hắn. Lý Huyện thừa: "!!!" Suýt nữa thì nhịn không được hét ầm lên! Cái tên tiểu tử thúi này! Lý Mộng Ngư hướng ánh mắt tới cha hắn rồi nhìn thoáng qua Huyện lệnh thao thao bất tuyệt. Lý Huyện thừa thấy tay con trai mình còn ngo ngoe muốn động như thể không vừa ý thì sẽ véo tiếp, ông đành phải thê lương thở dài một hơi, tạm thời khuất phục trước sự uy hiếp của con trai mình: "Đại nhân, hương trà đã xông vào mũi rồi đấy ạ." Ông rót một chén trà tỏa khói nghi ngút rồi mỉm cười bưng lên, trong lòng lại thầm mắng tên tiểu tử thúi Lý Mộng Ngư này chẳng để người ta bớt lo gì cả! Không biết tên quỷ nhỏ này lại muốn ồn ào cái gì, đêm nay Lý Mộng Ngư khác thường như vậy chắc chắn là có chuyện! Huyện lệnh bị Lý Huyện thừa cắt ngang thì lập tức khơi lên hứng thú uống trà, hắn vung tay nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi." Các đồng tử lập tức đi thổi tắt nến, đám học sinh cầm bút chấm mực, chờ khi ánh nến tắt hẳn, cả thuyền chìm vào bóng đêm yên tĩnh thì mọi người bắt đầu mò mẫm vẽ tranh. Chỉ có Lý Mộng Ngư bị phân tâm, vừa vẽ loạn xạ vừa dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Trên thuyền rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vung bút vẽ tranh sột soạt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sào dài nhẹ nhàng khuấy nước. Sân khấu kịch đã dựng xong, chỉ còn chờ một nhân vật mấu chốt gõ trống mở màn! Mà nhân vật mấu chốt này chính là lão tiên sư do Trương Thiên Hổ mời đến từ núi Vạn Hà! Sau khi Trương Thiên Hổ bị Quan Hành Tam và Lương Tuyển chặn đường cướp giết hồi tháng Tư thì nằm liệt giường không dậy nổi, chắc vì lúc trẻ làm quá nhiều việc ác nên khi về già bị đánh thương tích, thế là bắt đầu sợ hãi. Vì hắn mời đạo sĩ tiên sư làm phép ở Ổ Đầu, còn mê tín để đồng tử trong phòng giả thần giả quỷ làm hộ pháp cho mình nên đám người Lục Trường An mới nảy ra kế dựng lên vở kịch đêm nay để dụ rắn chui ra khỏi hang. Tại Ổ Đầu, Lục Trường An và Lương Tuyển nấp sau một tảng đá lớn, châu đầu nhìn qua khe hở quan sát người bên ngoài. Trên đất trống, hai hàng nến trắng tạo thành một vòng lửa, lão già mặc trường bào vẽ bùa chú ngồi xếp bằng trong vòng lửa chính là Trương Thiên Hổ, đối diện hắn là một lão đạo sĩ râu dài phất phơ mặc áo choàng. Hai người đều nhắm mắt, hai tay bắt quyết cổ quái, nếu ai không biết chuyện mà nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ mất mật! Thủ vệ của Trương Thiên Hổ đều đứng cách xa ngoài vòng lửa, vừa lưu ý động tĩnh chung quanh vừa ngó chừng động tác của Trương Thiên Hổ. Một lát sau có tiếng chim hót vang lên, Lục Trường An và Lương Tuyển nhìn nhau, trong lòng căng thẳng. Lương Tuyển lấy ra một cây tiêu trúc thổi mấy tiếng chim hót. Trong vòng lửa, lão đạo sĩ lập tức mở bừng mắt ra, đôi mắt lão sáng đến dọa người, dùng giọng điệu quái dị nói ngâm nga: "Thời cơ đã đến! Thời cơ đã đến!" Toàn thân Trương Thiên Hổ run lên một cái, hắn hé mắt ra, suýt nữa thì bị mười hình nhân bằng giấy mặt trắng má đỏ mà lão đạo sĩ giơ lên trước mắt làm bay mất nửa cái mạng già! "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, pháp quang chỉ dẫn, mượn pháp nhãn của ta gặp oan hồn!" Thân hình cao gầy của lão đạo sĩ run lên dữ dội: "Lửa nóng thiêu thân người, nước trong tẩy oan hồn! Chúng quỷ phục tàng!" Trong bóng đêm, một chiếc thuyền hoa cao hai tầng không có ánh nến lặng yên không một tiếng động lướt qua. Một thủ vệ tinh mắt nhìn thấy lập tức sợ toát mồ hôi lạnh, hắn kinh hãi trừng mắt nhìn chiếc thuyền kia, thầm nghĩ má ơi, thì ra lão già này hại chết cả một thuyền người! Oan hồn quả nhiên đã bị gọi tới rồi!!! Lão đạo sĩ nhanh nhẹn bắt mấy thủ quyết phức tạp, sau đó tỏ vẻ như cố nén thống khổ, run giọng quát Trương Thiên Hổ: "Thời cơ đã đến, nói mau!" Hai mắt Trương Thiên Hổ đỏ ngầu, hắn thở hổn hển rồi hét lên: "Lý Triệt! Mười năm trước là ta hại ngươi một nhà mười mạng, là ta hạ độc Lý gia các ngươi, còn đốt cả nhà ngươi thành tro! Nhưng ngày đó nếu không phải ngươi nhất quyết trở mặt với ta, không để ý giao tình muốn đuổi ta ra khỏi thương hội thì ta cũng sẽ không dùng đến hạ sách này!" Trên thuyền hoa một đám học sinh cùng dừng bút vẽ, mọi người đều bị tiếng rống thê lương cách đó không xa làm chấn động, trong bóng tối, mọi người trên thuyền bất giác nổi da gà khắp người. Chỉ có Huyện lệnh và Lý Huyện thừa sa sầm mặt, hai người mò mẫm đi đến mạn thuyền lắng nghe giọng nói quen tai vọng lại từ phía ánh lửa mơ hồ. Trên Ổ Đầu, Trương Thiên Hổ rống xong mấy câu kia thì bắt đầu thở dốc như sắp trợn mắt chết ngay lập tức. Lão đạo sĩ căm hận giậm chân một cái, trong lòng mắng to bố khỉ nhà ngươi, hôm nay mà không khai hết ra thì lão tử làm sao lấy được bạc của người kia, đồ khốn ngươi phải khai rõ ra đi chứ! Lão lại ngâm nga nói: "Nếu muốn trừ tâm ma thì trước tiên phải chứng tâm ma! Càn khôn tá pháp, ta hộ pháp cho ngươi! Ngươi mau kể rõ mọi chuyện để ta xin Huyền Tâm chân pháp, Minh Không tâm cảnh cho ngươi đuổi bầy quỷ đi, từ nay đạo pháp gia thân, kim quang hộ thể!" Trương Thiên Hổ nghe xong đành phải gắng gượng nói: "Vâng, được được." "To hơn một tí!" Lão đạo sĩ quát: "Thiên địa vô cực, sấm sét đinh tai!" Trương Thiên Hổ đành phải rướn cổ lên hét lớn: "Lý Triệt! Là ta, là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh hại chết mười mạng nhà ngươi, ta sẽ cúng tế siêu độ cho các ngươi, sớm đưa các ngươi về cõi cực lạc!" Hắn lại vội vàng nói thêm: "Oan oan tương báo đến khi nào! Sau này các ngươi đừng bám theo ta nữa!" Lương Tuyển siết chặt tay, oán hận trong mắt như muốn trào ra. Lục Trường An chỉ có thể níu cánh tay hắn, yên lặng ở cạnh an ủi hắn. Trên thuyền hoa, Huyện lệnh và Lý Huyện thừa đều biến sắc, hơn nửa năm qua họ chỉnh lý tất cả văn thư do tri huyện tiền nhiệm để lại, đương nhiên đã từng xem bản ghi chép chỉ có dăm ba câu về vụ án Lý gia bỗng dưng bốc cháy mười năm trước rồi vội vàng bị khép lại, chưa từng nghĩ vào đêm Trung thu này chân tướng lại hiện rõ trong bóng đêm như thế! Huyện lệnh trầm giọng gọi: "Lâm Bộ đầu đâu?" Một nam nhân cao lớn tiến đến: "Có thuộc hạ!" "Truyền lệnh của ta, ngươi mau dẫn bộ khoái lên bờ bắt giữ người vừa nói kia, không, nghe giọng thì chắc chắn là Trương Thiên Hổ, ngươi lập tức bắt hắn giải về đại lao chờ xét hỏi!" "Thuộc hạ tuân lệnh!" Lý Mộng Ngư nhắm mắt lại, bút trong tay nhẹ nhàng rơi xuống giấy, khóe miệng hắn rốt cuộc hiện lên ý cười. Thành công rồi! Không uổng công họ mất ăn mất ngủ mấy ngày nay để chuẩn bị thực hiện kế hoạch! Cuối cùng cũng thành công rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]