Chương trước
Chương sau
Hôm sau quả nhiên Lý Mộng Ngư đến rất sớm, hắn mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa lan thanh lịch, mái tóc dài đen nhánh được bảo dưỡng tỉ mỉ, mặt trắng da sáng, khóe miệng mang theo ý cười, thật sự nhìn không ra bộ dạng lôi thôi lếch thếch toàn thân đầy bùn mấy ngày trước.
Hắn phe phẩy quạt bước vào cổng, sau đó liền nhìn thấy Quan Hành Tam đang húp cháo xì xụp, Lý Mộng Ngư nhăn mặt quay lại nghiến răng hỏi Lục Trường An: "Sao tên này khỏe nhanh thế?"
Lục Trường An nhún vai: "Người ta khỏe như trâu, hai ngày trước đã không sao rồi."
Quan Hành Tam đang ngồi xổm trước cửa bếp húp cháo, ngẩng lên thấy Lý Mộng Ngư thì lập tức nhếch miệng cười to: "A, tiểu công tử tới rồi!"
Một mảnh rau còn dính trên răng!
Toàn thân Lý Mộng Ngư đều nổi da gà, lập tức lấy quạt che mặt mình lại, nghĩ thầm quả nhiên thô bỉ không chịu nổi!
Bên kia Quan Hành Tam nhiệt tình như lửa sải bước đi tới, cười sang sảng nói: "Đang muốn thỉnh tội với ngươi đây, hôm đó lão ca đắc tội nhiều, tiểu công tử ngàn vạn lần đừng trách nhé."
Lý Mộng Ngư tỏ vẻ lạnh lùng, hôm đó bị tên này bắt cóc đánh bất tỉnh còn làm mình bẩn hết cả người, giờ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, thề không báo thù không làm người!
"Hừ!" Lý Mộng Ngư liếc mắt nhìn hắn, thực sự không tìm được chỗ nào vừa mắt trên người hắn nên đành phải ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Tạ tội cũng phải ăn mặc cho trịnh trọng một chút, nhìn bộ dạng cẩu thả này của ngươi thì ta nào có tâm tư nghe ngươi nói nữa."
Quan Hành Tam ngạc nhiên nhìn lại mình, còn nói rất tự tin: "Bộ dạng ta làm sao? Y phục hôm nay lão ca vừa may không lâu, mặc vào trơn láng chẳng thoải mái chút nào nhưng cũng rất hợp hoàn cảnh mà."
Lý Mộng Ngư cứng họng, quả thực chỉ muốn bảo Quan Hành Tam đi rửa mắt ngay lập tức!
Xấu không đáng sợ, xấu mà tưởng đẹp mới là bi kịch!
Chiếc áo tơ lụa trên người Quan Hành Tam là màu đỏ chót phối với xanh chuối! Thêm nữa tên này đầy râu mép, kết hợp với nhau thực sự thô tục không chịu được! Nhìn đau cả mắt!
Lý Mộng Ngư hít một hơi thật sâu, giật giật khóe miệng nói: "Thay đồ cạo râu đi rồi hãy nói chuyện với ta!"
Quan Hành Tam trừng mắt: "Tiểu công tử ngươi thích mày râu nhẵn nhụi thì kệ ngươi, tội gì giày vò lão ca ta chứ."
Lý Tiểu Phúc nhịn không được nhảy ra từ sau lưng Lý Mộng Ngư nói: "Hừ, công tử nhà ta thích sạch sẽ, không chịu được những thứ xấu xí, nếu ngươi thực tình muốn tạ tội thì ăn mặc chỉnh tề đàng hoàng rồi hãy đến!"
Lục Trường An đứng một bên xem kịch vui chỉ cười mà không nói gì.
Quan Hành Tam còn bưng chén cháo trên tay, thầm nghĩ quả nhiên những tú tài và công tử nhà giàu này là khó trêu chọc nhất, còn săm soi cách ăn mặc nữa, nhưng mình quả thật cũng có lỗi với hắn.
Quan Hành Tam gãi đầu: "Tiểu công tử, bộ dạng này của lão ca là chỉnh tề nhất trong hai mươi chín năm qua rồi đấy, ngươi còn đòi ăn mặc thế nào nữa? Chẳng lẽ phải tô son điểm phấn, đeo vàng đeo bạc, cài trâm hoa trên đầu mới chịu à?"
Lý Mộng Ngư lại liếc hắn: "Thôi, tạm thời không so đo với ngươi."
Lý Mộng Ngư đưa hết đồ mang đến cho Lục Trường An: "Này, bên trong có thuốc của ta đấy." Hắn lại hất cằm về phía Quan Hành Tam: "Còn có thuốc của hắn nữa, ngươi cất đi."
Lục Trường An lấy ra túi thuốc của Quan Hành Tam nói: "Đúng lúc thật, đêm qua Lương Tuyển còn bảo không đủ thuốc dùng." Y đưa gói thuốc cho Quan Hành Tam: "Bó thuốc trước đi."
Quan Hành Tam vội vàng chắp tay cảm kích nói: "Tạ ơn tiểu công tử bỏ qua hiềm khích lúc trước!"
Lý Mộng Ngư nhếch miệng cười xấu xa: "Không sao, ta cần gì ở đây so đo với ngươi, trong sân có nắng sáng sủa, ngươi bó thuốc trong sân luôn đi."
Hai chủ tớ Lý Mộng Ngư phấn khởi hồ hởi ngồi trên ghế xem Quan Hành Tam bôi thuốc.
Lục Trường An thầm nghĩ nhìn bộ dạng này chắc chắn thuốc kia có gì đó kỳ quái! Thế là y cũng tham gia náo nhiệt, mỉm cười nhìn Lương Tuyển và Quan Hành Tam.
Trong lòng Quan Hành Tam sinh nghi, hắn níu chặt vạt áo nhìn thoáng qua ba người Lý Mộng Ngư.
Lương Tuyển mặt không đổi sắc nói: "Mau lên, lát nữa ta còn phải ra ngoài đi săn nữa."
Khi Lương Tuyển đổ thuốc bột ra, hắn khựng lại một lát rồi điềm nhiên cởi băng vải trên vết thương của Quan Hành Tam, nhanh nhẹn bôi thuốc bột lên.
"A!" Dù Quan Hành Tam cao to khỏe mạnh nhưng vẫn phải kêu lên thảm thiết.
Lý Mộng Ngư lập tức mặt mày hớn hở, cả thân lẫn tâm đều sảng khoái.
Ha ha ha, cho tên thổ phỉ thúi này bỏ cái tật khi dễ bản công tử!
Quan Hành Tam đau đến nỗi trên trán nổi gân xanh, hắn dở khóc dở cười hỏi: "Tiểu công tử, trong thuốc này của ngươi bỏ thêm gì thế? Đắp lên vết thương cứ như bị lửa đốt vậy, đau đến thót tim!"
Lý Mộng Ngư khoan thai phe phẩy cây quạt, mỉm cười đáp: "Tóm lại sẽ không hại ngươi, Lương Tuyển vất vả lắm mới cứu được ngươi, mặc dù ngươi chẳng biết tốt xấu gì nhưng ta cũng không nỡ phụ lòng tốt của hắn. Ta thấy vết thương này của ngươi nghiêm trọng, sợ ngươi chậm lành nên cố ý bảo người ta cho thêm Hỏa Huyết Hoa vào thuốc bột này đấy."
Khóe miệng Quan Hành Tam co giật, trên đầu rịn đầy mồ hôi vì đau.
Hỏa Huyết Hoa thì hắn biết, người chuyên áp tiêu vào Nam ra Bắc như hắn lúc nào cũng phải mang theo chút thuốc tốt để cứu mạng, Hỏa Huyết Hoa này là một trong những loại có hiệu quả nhanh nhất.
Tuy nhiên Hỏa Huyết Hoa là thuốc cực mạnh, hiệu quả cầm máu trị thương rất tốt nhưng sẽ khiến người bị thương cực kỳ thống khổ, chỉ khi tính mạng nguy cấp mới phải dùng, bình thường dưỡng thương chỉ cần đầu óc không bị hỏng thì đời nào giày vò mình như vậy.
Quan Hành Tam thở dài: "Được rồi, tiểu công tử ngươi hết giận là được."
Lý Mộng Ngư thấy hắn đau đến thở phì phò thì cơn giận trong lòng cũng tan đi nhiều, nhưng khi hắn nhớ tới hôm đó trên tóc mình bị dính phân ngựa thì sự đắc ý này liền tan thành mây khói.
Cứ chờ đấy, ngươi còn phải chịu dài dài! Lý Mộng Ngư nghĩ thầm.
Qua nửa canh giờ, cả người Quan Hành Tam toát mồ hôi lạnh mới dần hết đau, nhưng Hỏa Huyết Hoa kia đúng là rất lợi hại, vết đao của hắn đã không còn chảy máu, nếu tiếp tục kiên trì dùng thuốc này thì đoán chừng không tới năm ngày vết thương có thể khép lại.
Lý Mộng Ngư lén lút nhìn Quan Hành Tam, thấy hắn chỉ hét thảm một tiếng lúc đầu rồi cắn răng nhịn đau, điều này cũng khiến hắn có chút bội phục.
"Ừm, đây là thuốc bình thường không bỏ thêm Hỏa Huyết Hoa, ngươi thích loại nào thì dùng loại nấy." Lý Mộng Ngư thản nhiên lấy ra một gói thuốc khác ném cho hắn.
Quan Hành Tam lau mồ hôi trên đầu rồi cười nói: "Chậc, không ngờ tiểu công tử lại là miệng dao găm tâm đậu hũ."
Lý Mộng Ngư cười không nói gì.
Lý Mộng Ngư quay lại thấy Lương Tuyển đang cầm gùi và đao bổ củi thì nhíu mày bảo Quan Hành Tam: "Ngươi nhìn mình xem, Lương Tuyển đã giúp ngươi chữa thương lại còn phải đi săn nấu cơm hầu hạ ngươi, ta thấy ngươi khỏe mạnh cường tráng thế này sao lại để người ta chăm sóc mình chứ?"
Quan Hành Tam phất tay: "Được rồi, đừng quanh co lòng vòng nói móc ta nữa, giờ lão ca sẽ theo Lương Tuyển huynh đệ ra ngoài săn bắn."
Lý Mộng Ngư vung quạt: "Hừ, vậy còn tạm được." Hắn quay đầu nháy mắt mấy cái với Lục Trường An: "Chúng ta cũng đi theo xem nhé?"
Lục tú tài: "......" Ngươi lại nảy ra ý định quỷ quái gì nữa đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.