Từ sau đêm đó, Lương Tuyển lại bắt đầu tránh mặt Lục Trường An, rõ ràng ở chung một nhà nhưng hắn quả thực xuất quỷ nhập thần, chỉ hơi lơ đễnh thì cũng không biết người đi nơi nào.
Qua hai ngày, mông Lục Trường An bắt đầu chuyển biến tốt, mông y nhiều thịt mà con lợn rừng kia dù sao cũng còn nhỏ nên sức lực không lớn, mặc dù Lục Trường An muốn kéo thêm mấy ngày để Lương Tuyển xoa mông cho mình nhiều hơn chút, nhưng......
Ai! Tên đầu gỗ thúi này, nhìn da dày thịt béo vậy mà sao da mặt lại mỏng thế chứ?
Y lộ ra nguyên cái mông bầm tím còn chưa xấu hổ, trái lại hắn được lợi mà còn bày đặt thẹn thùng, hừ!
Lục Trường An nhàm chán vươn vai rồi vào thư phòng đọc sách.
Sang năm sẽ tham gia thi hương thi cử nhân nên y phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Lục Trường An viết hai bài văn rồi tự mình thưởng thức, cảm thấy trình độ không bị tụt hậu mới hài lòng đặt tờ giấy xuống.
Trước kia ở thư viện y giỏi hội họa nhất, Lý Mộng Ngư giỏi thư pháp nhất, còn Dương Quan Văn giỏi văn chương nhất.
Thật ra bản lĩnh văn chương của Lục Trường An cũng không kém Dương Quan Văn, chỉ là y quá say mê vẽ tranh nên không tập trung nhiều vào văn chương, bởi vậy mới không theo kịp người chuyên tâm nghiên cứu như Dương Quan Văn.
Nhớ tới Dương Quan Văn, Lục Trường An lại nghĩ đến Chu tiên sinh trước kia ở thư viện luôn xem trọng mình, từ khi y bị đuổi khỏi thư viện vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tu-tai-doan-tu/883596/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.