Ra khỏi tiệm may Vân Y, trên vai Lục Trường An lại có thêm một bao quần áo căng phồng còn túi tiền bên hông lại xẹp xuống, gần hai mươi bốn lượng bạc trong nháy mắt chỉ còn lại chưa tới sáu lượng.
Nhưng Lục Trường An lại rất phấn chấn, y vội vàng nhấc chân đi đến cửa hàng lấy lừa để về nhà cho sớm.
"Hiền đệ! Hiền đệ!"
Dương Quan Văn nhảy xuống từ trên xe ngựa, vẻ mặt đầy mừng rỡ khi thấy Lục Trường An.
Lục Trường An vội cúi chào: "Quan Văn huynh!"
Dương Quan Văn nắm tay Lục Trường An đỡ y dậy: "Hiền đệ, hơn một tháng rồi không gặp đệ."
Lục Trường An cười nói: "Quan Văn huynh dạo này vẫn ổn chứ?"
Dương Quan Văn thở dài: "Trước kia hai chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghiên cứu học vấn bổ ích, giờ chỉ còn mình ta ở thư viện, ta thực sự rất nhớ hiền đệ."
Lục Trường An mỉm cười: "Quan Văn huynh cứ nói đùa, huynh là học trò mà các tiên sinh đắc ý nhất, trong thư viện chắc hẳn còn rất nhiều người muốn được cùng huynh giao lưu học hỏi đấy."
Dương Quan Văn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Lục Trường An: "Hiền đệ, tòa nhà lần trước ta nói với đệ đã sửa xong rồi, đặc biệt dành riêng cho đệ một gian phòng, thư phòng còn được trang trí tinh tế theo sở thích của đệ nữa, đệ tới đây cùng ta học hành chuẩn bị thi cử nhé?"
Lục Trường An vội vàng khoát tay: "Đa tạ ý tốt của Quan Văn huynh nhưng ta thực sự không yên tâm việc nhà, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tu-tai-doan-tu/883575/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.