Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Thấy hắn ngượng ngùng gãi đầu cười ngô nghê, y mới gọi hắn lại nói: “Ngươi không cần phải làm những việc này, hạ nhân tự khắc biết bổn phận của mình mà làm việc.”
“Chỉ là…. ta thích tự mình nấu chút gì đó cho ngươi ăn.”
Cái tên này, người thì cao lớn nhưng cố chấp cùng ngu ngốc kia tự dưng quay đầu lại, ánh mắt cúi xuống, trong mắt tràn ngập sự mong đợi nhìn hướng về phía y, gương mặt bình thường mọi khi của hắn hôm nay lại trở nên rạng rỡ như thế kia, thật sự khiến người khác không có cách nào cự tuyệt ý tốt của hắn cả.
“…..”
Liễu Dật Hiên vô thanh vô thức thở dài một cái, ngoan ngoãn đi nhấm nháp mâm thức ăn phong phú đã được ba lần mang lên chỉ trong hai canh giờ, chỉ có trời mới biết bụng của y lúc này đã muốn vỡ ra rồi. Chỉ là vì sao, vì sao trước lòng tốt của tên thật thà hiền hậu đến phát ngốc này, y lại không có cách nào để nói ra lời cự tuyệt được cả?
Y biết rất rõ, đợi đến khi độc căn trên người mình được tiêu trừ hoàn toàn, y nhất định sẽ phải tìm cách khiến hắn ra đi, đại ca cuối cùng cũng nhân nhượng mà đem quyền quyết định mọi chuyện lại để y tùy ý xử lí. Chỉ là trong mấy ngày hôm nay, bao nhiêu lời nói hoa mỹ được chuẩn bị sẵn thật kĩ lưỡng để làm lí do tiễn biệt, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn ở cổ họng, không làm cách nào để ra nói ra thành lời được, đành phải đợi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-truong-phu/764810/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.