Vân Bạch Bạch đem dịch dinh dưỡng cất vào túi, thử hai lần mới có thể khiêng lên, đồ vật của Trùng tộc đúng là chất lượng tốt, chỉ một cái rương như này mà bỏ bao nhiêu là đồ
Bị góc cạnh bén nhọn của cái rương đâm ở sau lưng, Vân Bạch Bạch ai một tiếng, cả ngày ăn không đủ no không nói, hai ngày này không biết do nguyên nhân gì, xương cốt ở phía sau lưng đều ẩn ẩn phát đau, giống như là có cái gì muốn từ bên trong chui ra, ngứa vô cùng
“Á Tác, Khắc Nhĩ Tư đâu?”
“Đầu đất? Em ấy không phải ở sắt lá phụ cận canh chừng sao?” Á Tác đối với đứa em trai này luôn luôn áp dụng hình thức nuôi thả.
Vân Bạch Bạch lo lắng nhìn khắp nơi, ngay khu vực dành cho rác thải sinh hoạt tìm được Khắc Nhĩ Tư đang ở trong một góc, con thỏ lớn cho cậu một cái bóng dáng, cùng so phóng đại cái đuôi run lên run lên.
“Khắc Nhĩ Tư! Đi về thôi.”
“Biết rồi Bạch Bạch, đến ngay đây!” Khắc Nhĩ Tư lớn tiếng đáp.
Lúc Khắc Nhĩ Tư tung tăng nhảy đến đến, Vân Bạch Bạch mới thấy rõ trong miệng cậu đang ngậm đồ vật.
“Khắc Nhĩ Tư, em sao lại tùy tiện nhặt đồ chơi của ấu tể Trùng Tộc như thế này" Á Tác ở một bên tức giận nói.
“Á Tác, đừng tức giận, Trùng tộc vậy mà đối với ấu tể của bọn họ tốt như vậy, cho dù là không cần món đồ chơi, nhưng mà cũng cùng tân giống nhau, anh xem ”
Vân Bạch Bạch nghe thấy hai chữ Trùng tộc liền nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-trung-duc-den-tu-hoang-tinh/905031/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.