Lúc Khương Ngôn Ý tỉnh lại, chỉ cảm thấy má trái đau rát, phía sau cổ cũng là một mảnh đau nhức. Nàng xốc lên mí mắt, lọt vào trong tầm mắt là đỉnh doanh trướng màu trắng. Nhớ lại ký ức trước khi hôn mê, nàng lại cả kinh ngồi dậy khiến cho vết thương sau lưng lập tức đau đến nhe răng trợn mắt. Áo choàng nhung màu đen bởi vì động tác này mà trượt xuống, thấy quần áo trên người mình vẫn còn khá tốt, chỗ kia cũng không có cảm giác dị dạng gì. Khương Ngôn Ý lúc này mới thở dài một hơi —— mặt sẹo mụn không có làm được gì, nàng được cứu. Bất quá hai dây buộc vạt áo đã bị người kéo đứt lúc này có hai cái ghim chống để miễn cưỡng phòng ngừa vạt áo lại rũ xuống. Cái này chắc là người cứu nàng thấy vạt áo bị kéo hỏng, tạm thời giúp nàng xử lý. Tới giờ nàng mới chú ý tới trên người mình còn đắp một kiện áo choàng. Áo này không biết là dùng da động vật gì chế thành mà sờ lên mềm mại thuận hoạt, nhìn mỏng manh nhưng lại hết sức ấm áp, gia đình bình thường khẳng định mua không nổi. Khương Ngôn Ý không khỏi lại đánh giá quân trướng đơn sơ đến quá phận này. Không gian không lớn bày biện một cái giường đơn, có điều trên giường không có ai. Trong góc có để một cái bàn gỗ cũ, phía trên chất đầy gói thuốc, trong không khí cũng tràn ngập vị mùi thuốc đắng chát. Nếu như nàng không đoán sai, nơi này hẳn là doanh trại của nhóm quân y đang trực. Không biết Thu Quỳ sao rồi, Khương Ngôn Ý lo lắng nàng ấy nên nhất thời cũng không để ý vết thương trên người, đang chuẩn bị xuống giường thì thấy mành lều bị người nhấc lên, là Thu Quỳ bưng lấy một bát thuốc đen sì đi tới. Gặp Khương Ngôn Ý đã tỉnh, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ: "Ngươi đã tỉnh! Mau uống thuốc!" Khương Ngôn Ý thấy thái dương nàng ấy có miếng băng gạc liền đoán được đêm qua nàng ấy đã bị mặt sẹo mụn đả thương, lo lắng hỏi: "Ngươi thế nào? Bị thương có nặng hay không?" Thu Quỳ chất phác lắc đầu: "Ta da dày thịt béo, không nặng, chính là bị trầy da một chút." Nàng nhìn mặt Khương Ngôn Ý dù đã phai bớt nhưng vẫn còn lưu lại dấu bàn tay, thần sắc mười phần áy náy: "Đều tại ta, nếu không phải ta bị tiêu chảy chạy đến bụi cỏ bên kia, chúng ta cũng không gặp nguy hiểm." Mặt sẹo mụn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, coi như Thu Quỳ lúc ấy không có đi qua, hai người bọn họ là nữ tử nhu nhược, lúc ấy trời tối như bưng, mặt sẹo mụn tấn công từ phía sau các nàng cũng không biết. Khương Ngôn Ý trấn an Thu Quỳ vài câu, lại từ trong miệng nàng ấy biết được các nàng hiện tại đích thật là ở trong trại của quân y, đêm qua là lính gác ở trạm canh gác gần đó nghe thấy động tĩnh nên chạy tới cứu các nàng. Kẻ cầm đầu mặt sẹo mụn bị phạt quất hình ba trăm cái, đánh xong ba trăm trượng không chỉ có thịt trên mông nát thành bùn, liền ngay cả xương cốt đều nát. Mặt sẹo mụn vẫn còn treo một hơi, bị lệnh trói lấy treo trước cửa quân doanh răn đe. Đối với trừng phạt của mặt sẹo mụn, Khương Ngôn Ý rất thỏa mãn. Nhưng nói cứu các nàng chính là binh lính của trạm canh gác thì Khương Ngôn Ý có mấy phần hoài nghi —— áo choàng đắp trên người nàng rõ ràng không phải thứ mà một thủ vệ bình thường có thể có. Người cứu nàng có lẽ là không muốn phiền phức, hoặc là không muốn cùng với nàng có quá nhiều liên quan. Dù sao doanh kỹ trong quân, thanh danh so với nữ tử thanh lâu còn thấp kém hơn. Khương Ngôn Ý cũng không có dự định đi nghe ngóng tên tuổi của ân nhân mà tự chuốc lấy nhục nhã. Uống thuốc xong nàng nhờ Thu Quỳ giúp mình mượn kim khâu, chuẩn bị đem dây áo vá lại. Nguyên chủ xuất thân thế gia, từ nhỏ đã theo tú nương nổi danh trong kinh thành học nữ công, một tay thêu việc dù không được tính là xuất sắc, nhưng may vá y phục tuyệt đối không có vấn đề. Khương Ngôn Ý cởi ra áo bên ngoài thì trên thân chỉ còn cái yếm đỏ màu hải đường. Nàng có xương quai xanh tinh xảo phá lệ mảnh khảnh, nhưng yếm đỏ bao lấy bộ ngực lại căng phồng một đoàn, đúng là chỗ nào nên gầy thì gầy, nên béo thì béo. Hai cánh tay lại tinh tế, màu da trắng nõn như ngọc được màu yếm đỏ tôn lên giống như lăng sương ngạo tuyết, làm cho Thu Quỳ tuy là nữ tử nhưng cũng không kiềm được ánh mắt. Có điều vì cởi áo ngoài nên vết thương sau lưng lộ rõ, hiện ra vết xanh tím ghê người, có chỗ còn bị trầy da. Thu Quỳ đau lòng vội vàng đi tìm quân y xin thuốc bôi ngoài da, Khương Ngôn Ý cản cũng không được. Nàng sợ giữa chừng có người đến mà chỉ mặc có cái yếm cũng rất lạnh nên tốc độ cầm kim trên tay đâm xuống cực nhanh. Bên cạnh tuy có áo choàng rất ấm áp nhưng dù sao cũng là đồ của ân nhân, lúc hôn mê nàng dùng thì thôi, tỉnh lại còn dùng thì không tốt lắm. Mà sau lưng nàng hình như có trầy da, vạn nhất bị dính máu thì sau này trả đồ sợ đối phương ngại xúi quẩy. Sau khi đã vá tốt dây buộc, Khương Ngôn Ý cúi đầu cắn chỉ, đúng lúc này mành lều không có dấu hiệu nào bị xốc lên. Nàng ngẩng đầu một cái vừa vặn cùng ánh mắt Phong Sóc chạm thẳng vào nhau. Phong Sóc tựa hồ cũng giật mình, cũng không ngờ tới sau xốc mành lều lên sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Vì hắn đứng ở chỗ sáng nên Khương Ngôn Ý thấy không rõ thần sắc trên mặt hắn thế nào, lúc này chỉ cảm thấy như có gai sau lưng. Nàng cuống quýt đem áo ngoài che lại trước người, có chút lúng túng nói: "Làm phiền quân sư tránh mặt đi một lát." Nhưng nàng nào đoán được đối phương nghe xong thì nhắm mắt lại, không ra ngoài mà tiếp tục đi vào trong lều. Khương Ngôn Ý bị cử động của hắn hù đến, tay cầm áo vô thức nắm chặt: "Ta coi quân sư là một chính nhân quân tử!" Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, hướng phía bên này đi tới, bước chân không nhanh không chậm, mỗi một bước giống như đạp lên tiếng lòng Khương Ngôn Ý. Mắt nhìn người đã đi đến trước mặt, Khương Ngôn Ý triệt để luống cuống, ngoài mạnh trong yếu nói: "Quân sư chính là nhân trung long phượng, tội gì khó xử một nữ tử như ta. Huống chi Đại tướng quân đã hạ quân lệnh, trong quân không được chơi gái, quân sư là muốn vi phạm quân lệnh sao?" Lời nàng nói cũng không hù được đối phương, Khương Ngôn Ý thậm chí trông thấy hắn hơi nhíu mày lại, động tác tuy bình thường nhưng hắn làm lại vô cùng đẹp đẽ, lộ ra một cỗ phong lưu bất cần. Khương Ngôn Ý cứ như vậy mà nhìn hắn bình tĩnh bước đến gần, đem chính mình ngăn ở trước giường. Thân thể nàng bị ép ngửa ra sau, lấy khuỷu tay chống đỡ thân mình. Mà Phong Sóc dĩ nhiên cũng chậm rãi cúi người xuống tới, gương mặt tuấn nhan không ngừng tới gần, sợi tóc của hắn rủ xuống phất qua mặt nàng mang theo cảm xúc lạnh buốt. Nhịp tim Khương Ngôn Ý tăng nhanh, nàng thậm chí hoài nghi mình có thể tim đập quá nhanh mà đột tử. Trước đó nàng đối với gương mặt thanh phong lãng nguyệt của vị quân sư này rất có ấn tượng, cho nên nếu hắn đột nhiên biến thành một cái sắc phôi, Khương Ngôn Ý vẫn có chút không thế tiếp nhận. Nàng thấy chết không sờn bình thường nhắm mắt lại, "Ta không nghĩ tới ngươi là người như vậy!" "Ha!" Khương Ngôn Ý đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhạo. Khương Ngôn Ý mở mắt ra thì thấy Phong Sóc vươn tay, trực tiếp sờ lấy áo choàng bên cạnh nàng, từ trong áo lấy ra một khối lệnh bài màu vàng óng, sau đó cũng không quay đầu bước ra khỏi doanh trướng. Khương Ngôn Ý ngơ ngẩn một hồi rồi lập tức bụm mặt té nhào vào giường, hận không thể đâm đầu vào gối tự sát. Mất mặt!!! Quá quá quá mất mặt!!! Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497. ______________ Lại nói sau khi Phong Sóc cầm lệnh bài rời khỏi quân trướng thì nhóm thân vệ mới đuổi tới, vội vàng tung người xuống ngựa hỏi thăm: "Chủ tử, ngài tới tìm lệnh bài sao?" Phong Sóc thản nhiên "Ừ" một tiếng, leo lên chiến mã phóng ngựa chạy đi rồi. Mà một thân vệ tinh mắt phát hiện lỗ tai hắn rất đỏ. Thân vệ sờ lên lỗ tai mình, thời tiết Tây Châu lúc này cũng không lạnh lắm, sao tai chủ tử bị đông lạnh tới mức đỏ lên thế? ______________ Trong quân trướng. Khương Ngôn Ý tuy đối với hành vi của vị quân sư vô lương này hận đến nghiến răng. Nhưng đối phương ở chỗ này đánh rơi lệnh bài, vậy không phải nói cái áo choàng này là của hắn? Hắn đã có ân cứu mạng, nàng liền muốn mắng cũng không thể mắng! Khương Ngôn Ý biệt khuất đến hoảng. Nàng tức giận đem áo choàng xếp xong, chuẩn bị nhờ quân y trả lại cho vị quân sư vô lương kia. Ôm áo choàng đi ra khỏi quân trướng nhưng không thấy ai ở đây, thậm chí nhóm quân y và Thu Quỳ cũng không ở. Khương Ngôn Ý trong lòng còn đang nghi hoặc, đã thấy mấy cái phụ bếp đang khiêng theo một cái cáng cứu thương chạy lại đây, vừa chạy vừa hô to: "Quân y! Quân y ở bên này!" Đợi bọn hắn chạy tới gần một chút, Khương Ngôn Ý nhìn người nằm trên cáng cứu thương thì nhận ra là đầu bếp Lý, giật nảy mình vội hỏi bọn hắn: "Lý sư phó đây là thế nào?" Một cái phụ bếp ôm hận nói: "Còn không phải là do tên lang tâm cẩu phế Lưu Thành kia làm ra!" Khương Ngôn Ý nghe bọn hắn dăm ba câu đã đem chuyện Lưu Thành làm hại đầu bếp Lý nói ra, biết được thấy khiếp sợ không thôi. Bọn họ không tìm được quân y, chỉ có một tiểu binh cầm quạt hương bồ phụ trách sắc thuốc từ quân trướng đằng sau vội vàng chạy tới: "Hồ quân y bị đã bị điều đi, bây giờ trong quân doanh chỉ còn Hàn quân y, nhưng Mã phó tướng bị đau thắt lưng, Hàn quân y đang ở doanh trại Mã phó tướng châm cứu..." Doanh trướng của Mã phó tướng cách nơi này không sai biệt lắm khoảng một khắc đồng hồ lộ trình. Mấy cái phụ bếp nghe vậy lập tức lòng tràn đầy tuyệt vọng. Tiểu binh sắc thuốc để bọn hắn đem cáng buông xuống, dùng tay thăm dò hơi thở rồi nói: "Người đều không còn thở, còn cứu cái gì!" Một phụ bếp còn nhỏ tuổi nghe vậy khóc thành tiếng, phụ bếp to con nghe tiểu đầu binh nói vậy thì nắm chặt cổ áo hắn ta: "Ngươi nói bậy!" Đầu bếp Lý ngày thường tuy hung dữ nhưng đều là sét đánh mà không có mưa, người trong Hỏa Đầu doanh ai cũng tin phục hắn. Khương Ngôn Ý trong lòng cũng có chút khó chịu, nàng mới đến nhưng có thể đứng vững gót chân ở Hỏa Đầu doanh là nhờ có đầu bếp Lý giúp đỡ không ít. Nàng đem áo choàng để qua một bên, đưa tay chạm vào tay đầu bếp Lý, phát hiện tay hắn vẫn còn ấm áp, cản phụ bếp to con lại, bảo hắn: "Dừng tay! Lý sư phó có lẽ còn có thể cứu!" Mấy cái phụ bếp nghe xong, lập tức vây quanh nàng. "Ngươi dùng sức đè hai tay ở đây, mỗi lần ta đếm thì ngươi liền nghe theo ép xuống một lần, tốc độ phải nhanh!" Khương Ngôn Ý nói với phụ bếp to con nói. Nàng lại quay đầu phân phó phụ bếp trẻ tuổi: "Ngươi nhanh chạy qua doanh trướng của Mã phó tướng mời quân y trở về!" Phụ bếp nhỏ tuổi vội lau nước mắt, co chân hướng doanh trướng của Mã phó tướng mà chạy. Phụ bếp to con nghe theo tiếng Khương Ngôn Ý đếm mà nén lên lồng ngực của đầu bếp Lý, phạm vi tần suất tim hoạt động là 100-120 lần một phút, chừng một giây nén hai lần. Cổ đại không có khái niệm tính theo phút hay giây cho nên Khương Ngôn Ý chỉ có thể tự mình đếm thời gian. Phụ bếp to con làm theo lời nàng chừng một khắc đồng hồ nhưng đầu bếp Lý nửa điểm hô hấp cũng không có, hai cánh tay của phụ bếp đã bủn rủn không lấy sức nổi. Khương Ngôn Ý biết muốn khôi phục tim phổi mười phần hao phí thể lực, vội vàng để một phụ bếp khác lên thay. Hàn quân y tuổi gần bốn mươi, thân hình mập lùn, râu trên miệng hình chữ bát, thấy bọn họ cứ một mực đè lồng ngực đầu bếp Lý thì mở miệng liền răn dạy: "Các ngươi làm cái gì đó?" Khương Ngôn Ý ra hiệu cho phụ bếp đừng có ngừng, quay đầu nhìn Hàn quân y nói: "Làm phiền quân y nhanh mau cứu Lý sư phó!" Khương Ngôn Ý đêm qua là Phong Sóc tự mình ôm tới, Hàn quân y dò xét nàng một chút, chỉ xem nàng như món đồ chơi lấy sắc hầu người, nhưng đến cùng vẫn là kiêng kị Phong Sóc, nói: "Các ngươi cứ làm như vậy ta làm sao bắt mạch?" Khương Ngôn Ý lại nói: "Bây giờ thật sự không thể ngừng." Hàn quân y hành nghề y vài chục năm, còn chưa từng nghe nói nén lồng ngực có thể cứu người. Hắn quệt miệng, đưa tay xem mạch cho đầu bếp Lý, bỗng nhiên đứng dậy: "Người sống ta có thể cứu, nhưng người đã tắt thở không cách nào cứu!" Mấy cái phụ bếp nghe hắn nói xong lời này mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng. Chính tên phụ bếp đang làm phục hồi tim phổi cũng chậm lại nửa nhịp. Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua sắc mặt của đầu bếp Lý, cắn răng nói: "Tiếp tục." Mặc dù lời nói của Hàn quân y đáng tin hơn nhưng giờ phút này mấy cái phụ bếp đều không muốn tiếp nhận sự thật cái chết của đầu bếp Lý, ngược lại nguyện ý nghe Khương Ngôn Ý. Khương Ngôn Ý tiếp tục đếm thì phụ bếp cũng nghe theo lời nàng tiếp tục nén. Hàn quân y đối Khương Ngôn Ý khịt mũi coi thường: "Ta cũng không tin làm theo lời ngươi thì có thể đem một người làm cho sống lại!" Hắn vừa dứt lời thì trong cổ họng người mắt đang nhắm nghiền đột nhiên phát ra tiếng như ợ hơi rất nhỏ, mí mắt chậm rãi giật giật. ??????? Tác giả có lời muốn nói: Phong Sóc: Mặc dù ta rất đơn thuần nhưng muốn giả bộ mình là một tài xế già! Khương Ngôn Ý: A, không nghĩ tới ngươi là người như vậy! Phong Sóc: Tiểu nương tử, ta sai rồi, tha thứ cho ta ~ Khương Ngôn Ý: (đem ra một chồng ván giặt đồ) Đem một chồng này quỳ hết rồi mới xem xét có tha hay không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]