Lạc Bố ôm người em gái trong tay, lòng đầy lo lắng, anh nhớ tới khuôn mặt trắng tinh,làn da lạnh lẽo của mẹ lúc được đưa về nước. Tại bệnh viện hoàng gia, các bác sĩ ra vào phòng cấp cứu liên tục, anh ngồi ngoài rất mực lo lắng. Tiêu Nghiêm khi nghe người hầu gọi điện báo có cha tới tìm anh bỏ cả công việc trở về, lúc vào nhà là 1 mớ hỗn loạn, trên đất vương vãi máu, cha anh ngồi trên ghế khuôn mặt thất thần bên cạnh là Á Tư cắn móng tay khuôn mặt cũng k kém phần sợ hãi. A bước vào nhà tìm khắp hình bóng của cô cùng vết máu long nảy lên nỗi tức giận
- Máu của ai, Mạnh Kỳ đâu?
- Em em k cố ý, là cô ấy đụng vào e tự ngã.
Anh bước tới tay nắm lấy cổ áo của ả gầm lên tức giận
- Người đâu?
- Con bình tĩnh, vương tử đã bế con bé đi rồi, sao nó là em gái vương tử con k nói cho ta, cả chuyện con bé có thai nữa?
Anh nghe tới 2 từ có thai, đôi mắt càng thêm đỏ sọng cô k nói gì với anh về 2 chuyện đó, k nói về thân thế anh còn hiểu được, nhưng k nói về việc có thai, là cô có ý gì? Cô k tin tưởng anh? Anh bỏ lại 2 người 1 già 1 trẻ ngồi trên ghế chạy tới bệnh viện hoàng gia. Vương tử đã cử lực lương lớn bảo vệ phong tỏa bệnh viện k cho bất kì ai vào kể cả anh, người k bảo vệ được em gái anh là người có tội lớn nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/973870/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.