Cả người Hắc Long cứng đờ, anh đi theo Tiêu Nghiêm đã lâu tuy không thuộc hàng tài năng như Hồng Long hay Bạch Long nhưng cũng chưa từng sợ đánh nhau, vậy mà trong hoàn cảnh này anh lại sợ tới mức không di chuyển nổi.
- Nếu đã hưu duyên gặp lại thì chúng ta đi chỗ khác hàn huyên.
Hắn đưa tay ra sau eo Hắc Long nhéo nhẹ rồi kéo cả người anh theo. Lúc này a mới dùng sức đẩy hắn ra:
- Tôi không quen anh, vị tiên sinh này mời anh tự trọng.
- Em k quen tôi vậy thì chỉ cần nhìn trên ngực e là biết chắc vẫn còn vết rạch của tôi đó.
Nghe hắn nói thế bất chợt anh thấy ngực mình đau nhói, năm xưa sau khi bị hắn giở trò, hắn dùng dao khắc lên ngực anh 1 chữ Mạnh. Tuy là lúc trưởng thành Hắc long đã dùng dao rạch chữ đó để thành 1 vết sẹo rồi nhưng nghe hắn nói làm anh k khỏi rùng mình.
- Tôi không biết anh nói gì nhưng tôi k quen anh, bạn tôi đang đợi, mời anh tránh đường
- Em k ngoan thế là tôi k vừa ý đâu.
Nói rồi hắn kéo cổ tay anh đi theo hắn. Hắc Long vùng vẫy nhưng trong tâm lý sinh hoảng sợ, k đủ sức.
Tần Minh thấy Hắc Long lâu về vội đứng lên xin phép đi vệ sinh để tìm. Ra đến hành lang thì thấy tiếng Hắc Long:
- Buông, buông ra.
- E có tin e nói thêm câu nữa chúng ta quay lại nhà vệ sinh ngay k.
Tần Minh như cơn gió nắm lấy người Hắc Long kéo về phía mình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/973850/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.