Tống Y nhìn vào bàn tay phải của mình, bởi vì thân phận cô có tính đặc thù nên cứ một đến hai giờ sẽ có bác sĩ đến quan sát tình trạng ngón tay cô.
Màu da, nhiệt độ, độ căng của ngón tay và độ chảy ngược mao mạch,... đều là những chỉ số giúp chẩn đoán quá trình tuần hoàn máu của ngón tay.
Cô hất cằm, ra hiệu cho Ngô Ngữ nghìn ngón trỏ của mình, nét mặt kiêu ngạo, phảng phất như đây không phải chuyện gì lớn.
"Chị xem, cái này của em có phải ngầu hơn so với chị không? Em còn tưởng rằng ngón tay bị đứt sẽ không nối lại được cơ. Không ngờ lại nối được, thật tốt."
Lúc con dao trong tay Ernest rơi xuống, trong lòng cô không chỉ có sợ hãi mà còn có nỗi tuyệt vọng vô tận.
Ca sĩ không thể mất tiếng, lính gác không thể mất đi ánh mắt và họa sĩ tất nhiên cũng không thể không có ngón tay.
Bây giờ nghĩ lại, ông trời đối xử với cô cũng không tệ. Có thể nối lại ngón tay lần nữa, cho dù không đủ linh hoạt, cũng tốt hơn mất đi, chỉ còn trơ trọi một gốc.
"Bé con, tâm lý của em ngược lại rất tốt."
Ngô Ngữ bị những lời của Tống Y khiến cho buồn cười, làm bộ bóp má cô một cái. Cười một lúc rồi dần trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt chị nhìn thẳng vào Tống Y, khẽ mím môi, ngay cả hai vết khâu trên má cũng thẳng tắp lại, giống như hai quân nhân đang đứng thẳng mạnh mẽ.
"Y Y, cảm ơn em đã không từ bỏ chị, cứu chị."
Ngô Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong/1612395/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.